Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2218: Chương 2218

Chương 2218: Chương 2218Chương 2218: Chương 2218
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Trong thế giới này, cây ngô đồng cảm thấy toàn thân rét run.
Một thần thụ sống không biết bao lâu lại cảm thấy rét lạnh. Hư không phong linh ngọ nguậy, như một cục thạch nổi giữa hư không, dù không có mắt nhưng lại khiến cho cây ngô đồng cảm thấy dường như nó đang nhìn mình chòng chọc vậy.
Ông ta cảm thấy mình như một bé thỏ trắng đang bị một con hổ lớn để mắt đến.
Xong đời! Thế giới này quỷ dị, không có quy tắc, cực kỳ không chào đón người ngoài.
Mà rõ ràng hư không phong linh chính là thổ dân bản địa của nơi này, không cần nói cũng biết nguy hiểm thế nào. Nhưng dường như hư không phong linh cũng đang nghi ngờ tò mò không biết mấy thứ trước mặt là cái gì.
Song phương cứ thế đứng đối diện nhau, tạm thời duy trì một sự cân bằng vi diệu. Cây ngô đồng nhìn thấy thì không nhịn được mà thấp giọng hỏi: “Chúng ta... có thể thử chậm rãi lùi lại, không nên chọc giận nó.”
Bọn họ không hiểu lắm về hư không phong linh, nấu xảy ra xung đột với hư không phong linh ở đây thì chắc chắn không phải lựa chọn sáng suốt.
Nhưng mài
Cây ngô đồng vừa mới dứt lời liên nghe keng một tiếng.
Kế Ngôn đã rút Vô Khâu kiếm đeo bên lưng ra.
IS
Khó khăn lắm cây ngô đồng mới nhịn được xúc động muốn nổi điên.
Đệ tử Thiên Ngự phong của phái Lăng Tiêu khỉ gió gì đó, đều không nghe hiểu được tiếng người phải không? Tuyệt đối không phải lão nhân gia này.
Lời ta nói, không một ai nghe, đúng không?
Tất cả, đều do tên tiểu tử hỗn đản kia.
Khẳng định là do hắn dạy xấu.
“Hồ đồ!” Cây ngô đồng không nhịn được mà ôm trán rên rỉ. Đối phương không ra tay trước, sao ngươi muốn rút kiếm làm gì?
Đây không phải là chọc giận đối phương sao?
Tiêu Y thì nói: “Cắt, Đại sư huynh của ta làm việc tự có lý do của mình.”
Cây ngô đồng không dám mắng Kế Ngôn nhưng dám mắng Tiêu Y.
“Ngươi ngốc sao? Dưới cục diện này còn rút kiếm là ngại mình chất không đủ nhanh
b— “Dùng đầu ngươi nghĩ một chút thôi cũng biết nên làm thế nào rồi.”
Quả nhiên, Kế Ngôn rút kiếm đã chọc giận hư không phong linh.
Âm phong xung quanh thổi vù vù mạnh hơn, hội tụ vào một điểm hình thành một cơn bão ập thẳng đến Kế Ngôn. Dù là pháp thuật linh lực hay kiếm ý kiếm chiêu, Kế Ngôn cũng đều không dùng được. Cả Vô Khâu kiếm cũng mất đi phong mang, trong tay Kế _ Ngôn chỉ như một cây gậy gỗ. Phong bạo đánh tới, Kế Ngôn chỉ có thể giơ trường kiếm lên ngăn cản.
OànhI
Sức mạnh cường đại đánh hắn tung bay, rơi tuốt vào rừng cây phía sa.
Qua lớp cây cối thưa thớt, có thể thấy rõ Kế Ngôn đang rất chật vật, nhưng hắn ta vừa ngã xuống đất đã lập tức đứng dậy.
Dù bị thương nhẹ nhưng hai mắt vẫn sáng rực, khí thế sắc bén toàn thân vân không giảm. Đấu chí trong cơ thể không ngừng lao lên vùn vụt.
“Lại đến!”
Kế ngôn rống lên, từ đằng xa xông lại.
Như một binh sĩ người phàm bình thường, lẻ loi một mình lao thẳng vào thiên quân vạn mã.
Hắn ta giống như phàm nhân nhưng toàn thân bốc lên chiến ý nóng bỏng, sục sôi. Khiến cho gió bão ù ù xung quanh cũng phải dừng lại một lát. “Ôi!”
Thấy Kế Ngôn như vậy, cây ngô đồng không nhịn được mà thở dài nói: “Thiên tài thế vô song!”
“Nhưng lại không biết biến báo.”
Trên địa bàn của người ta, không thể khiêm tốn một chút được sao?
Vừa thấy kẻ địch lập tức rút kiếm ra tay, đây gọi là lỗ mãng.
Thiên tài, chỉ có người sống mới có thể gọi là thiên tài. Tiêu Y không vui, cự lại: “Lão gia hỏa nhà ngươi có thể đừng ở đây truyền năng lượng xấu được không?” “Ngươi không thể nói nửa câu có ích với Đại sư huynh của ta à?”
“Ta cũng muốn lắm.” Cây ngô đồng muốn ngẩng cổ lên một chút nhưng vướng Tiểu Hắc, có điều, giọng nói vẫn khó chịu như thế: “Chúng ta đã rơi vào tình trạn thế này rồi, làm sao có thể đánh thắng được đối phương?”
Ông ta vừa dứt lời, Kế Ngôn lại lần nữa bị phong bạo thổi bay. Hắn ta đã bị bay mấy lần rồi, lần sau vết thương trên người lại nhiều hơn lần trước. “Xem đi.” Cây ngô đồng chỉ vào Kế Ngôn nói: “Đây không phải lỗ mãng thì là cái gì?” “Đối phó với kẻ địch không chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết liên có thể đánh thắng được, phải biết biến báo.” Còn tiếp tục như vậy sẽ bị đánh chết.
Hư không phong linh thấy mình đánh mấy lần vẫn không giết được đối phương thì có vẻ cũng nổi giận, tiếng gió gào xung quanh cũng lớn hơn. Nó chuyển động, lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Không gian xung quanh nương theo nó mà nhanh chóng thành một đoàn phong bạo.
Chúng đi tới đâu, hoa đá gỗ dưới đất đều bị xoắn nát đến đó, uy lực kinh người.
“Xong đời!”
Cây ngô đồng mặt mũi trắng bệch, muốn xoay lưng bỏ chạy, nhưng vào đúng lúc này, một cô kiếm ý phóng lên tận trời.
Kengl Tiếng sắt thép va chạm vọng khắp đất trời, kiếm ý sắc bén như phong bạo lan rộng cả bốn phía.
Khí tức sắc bén như muốn hủy diệt cả thế giới này.
Cây ngô đồng tê cả da đầu, khí tức sắc bén ập tới khiến cho ông ta có ảo giác dường như có người đang cầm cưa cưa thân thể mình.
Bị cỗ kiếm ý này tấn công, cây cối hoa cỏ, đá tảng đất bùn xung quanh chớp mắt đã vỡ nát thành vụn.
Cây cối xung quanh đồng loạt đổ xuống, bốc lên bụi mù cuồn cuộn.
Cùng với đó còn có cả hư không phong linh đang lao về phía Kế Ngôn.
Kiếm ý vô hình xẹt qua, đoàn phong bạo to lớn lập tức khựng lại.
Ngay cả gió cũng dừng thổi. Dần dần, mấy hơi thở qua đi, đoàn phong bạo tan đi, hư không phong linh như cục thạch cũng lộ ra bản thể. Bản thể của nó cũng chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất giữa trời.
Kế Ngôn cầm trường kiếm đứng dưới đất, áo trắng bay phất phơ theo gió, như thiên thần hạ phàm, vô địch tại thế. “Cái này.... Cái này...”
Cây ngô đồng bị dọa chết rồi, ngồi phịch xuống đất, hoảng Sợ vô cùng.
Thao tác gì thế này?
Thế giới này không giống với thế giới bên ngoài, vì sao Kế Ngôn vẫn dùng được kiếm ý? Yêu nghiệt mài
Cây ngô đồng nhìn Kế Ngôn bằng ánh mắt tràn ngập chấn động và kinh ngạc, thậm chí còn bắt đầu sinh ra sùng bái. Sống lâu như vậy rồi, đã từng thấy vô số thiên tài, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy được thiên tài như Kế Ngôn.
Quả nhiên, thiên tài thế này mới là người đáng cho mình đi theo.
Bên này, mặc dù Tiêu Y cũng đang thán phục nhưng cũng không đến nỗi chấn kinh như cây ngô đồng.
Đây chính là Đại sư huynh của mình.
Chưa từng có cái gì có thể ngăn cản được huynh ấy. Đối mặt với bất kỳ khó khăn gì, huynh ấy đầu tiến lên, chưa từng lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận