Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2142: Chương 2142

Chương 2142: Chương 2142Chương 2142: Chương 2142
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Người chung quanh cũng cùng kêu lên hô to: “Đúng, cút về!”
“Nhân tộc bại hoại, trộm cướp nhát gan.”
“Cút đi, lão già.”
Sắc mặt Tống Vân đạo nhân lại một lần nữa thay đổi, dáng vẻ hiần lành của hắn ta đã biến mất, ngược lại lộ ra một bộ mặt âm trầm, thậm chí là biểu lộ âm tàn, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng khư khư cố chấp.”
“Lần này đáp ứng hòa đàm ngưng chiến với Thánh tộc là chuyện tất cả các thế lực Trung Châu nhất trí quyết định, ngươi muốn đối nghịch với tất cả thế lực Trung Châu sao?”
“Ngươi, gồng gánh nổi trách nhiệm này sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Ngươi đang uy hiếp ta?” Tống Vân đạo nhân cười lạnh một tiếng: “Không có, chẳng qua ta chỉ đang nói cho ngươi sự thật thôi.”
“Ngươi nói sao thì là vậy à?” Lữ Thiếu Khanh biểu thị không tin: “Ngươi có thể đại diện cho ai?” “Đại diện cho MỊ gia sao?” Tống Vân đạo nhân đương nhiên không dám nói mình có thể đại diện cho Mị gia, hắn ta nói: “Hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ càng, đưa ra lựa chọn chính xác, nấu không...” “Linh Kiếm phái ta là người đầu tiên không đồng ý để ngươi phá hoại hòa bình.” Khí tức của hắn ta tăng vọt, khí tức Hóa Thần kỳ cường đại bức thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Hóa Thần trung kỳ, cảnh giới tầng sáu! “Ngươi quả nhiên là đang uy hiếp ta.” Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Con người ta, ghét nhất người khác uy hiếp ta.”
Nói xong chỉ một ngón tay về phía Tống Vân đạo nhân, thả Tiêu Y ra: “Đi, thu thập hắn cho ta.”
Tiêu Y ngạc nhiên: “Nhị sư huynh, ta lên sao?”
Không phải huynh bảo ta ở đây chăm sóc tẩu tử tương lai sao?
“Muội không lên, chẳng lẽ để ta lên? Loại lão già này, ô uế tay của ta.” Tiêu Y nói thầm, chẳng lẽ tay của ta thì không ô uế?
Tuy nhiên đây là lệnh của Nhị sư huynh, nàng cũng chỉ có thể làm theo.
Nàng nói với Gia Cát Huần: “Gia Cát tỷ tỷ ngươi chờ ở đây một chút, ta đi thu thập lão gia hỏa kia xong lại chăm sóc ngươi.”
Ai cần ngươi chăm sóc?
Tốt nhất ngươi bị hắn ta thu thập đi.
Tiêu Y rút kiếm lao ra, nói với Tống Vân đạo nhân: “Gian tế, ta tới thu thập ngươi.”
Gian tế?
Tống Vân đạo nhân lúc này tức đến lệch mũi.
Ta đây là vì Trung Châu, vì nhân tộc có được không hả? “Xú nha đầu, thật vô lễ, hôm nay ta thay sư phụ ngươi dạy bảo ngươi một chút, để hắn biết dạy đồ đệ như thế nào.” Thiều Thừa bên kia yên lặng rút kiếm ra.
Dạy đồ đệ?
Ta dạy đồ đệ thế nào, cần ngươi quản sao? Lão già Trung Châu, quá đáng ghét.
Trường kiếm của Tiêu Y chỉ ra, một vòng quang mang nhàn nhạt lam sắc tiến thẳng đến Tống Vân đạo nhân. Tống Vân đạo nhân thấy thế, cười ha ha: “Tốt, tốt, chỉ là tiểu bối, cũng dám múa kiếm trước mặt ta?”
Tu sĩ vây xem thấy thế có người không kìm được lắc đầu: “Tống Vân đạo nhân là chưởng môn Linh Kiếm phái, thực lực không tầm thường.” “Đúng vậy, Linh Kiếm phái am hiểu kiếm tu, ở Trung Châu này cũng không phải yếu.” “Múa kiếm trước mặt Tống Vân đạo nhân hơi tự rước lẫy nhục rồi.”
“Tính sai rồi!”
Tống Vân đạo nhân cũng lạnh lùng xuất kiếm, kiếm quang gào thét, kiếm ý bức người. Kiếm quang màu vàng óng, chói lóa mắt, tựa như thần quang lấp lóe.
Thấy cảnh này, đám người kinh hô.
“Kiếm ý thuộc tính kim lực sát thương đạt tới cực hạn, tiểu nha đầu phiền toái rồi.” “Kiếm ý thật cường hãn, chẳng trách dám một mình đến đây.”
“Không xong rồi, tiểu nha đầu không phải là đối thủ.”
Hai đạo kiếm quang va nhau, một cô kiếm ý nhu hòa, nặng nề nhưng lại sắc bén phong mang từ trong kiếm quang xanh lam bạo phát ra.
Cỗ kiếm ý này như hung thú mai phục dưới nước, sau khi phát hiện con mồi, đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, lộ ra nanh vuốt sắc bén hung hăng nhào về phía con mồi. Rầm!
Kiếm quang kim sắc vỡ vụn. Kiếm quang lam sắc rơi xuống, quét sạch tứ phương, kiếm ý như mũi tên đầy trời rơi xuống thôn phệ Tống Vân đạo nhân.
“Phập!”
Từng tiếng nhẹ vang lên, trêm người Tống Vân đạo nhân lộ ra vô số vết thương thật nhỏ, quần áo rách rưới, máu tươi vầy ra.
“A.”
Tống Vân đạo nhân kêu thảm một tiếng, mang theo máu tươi bay ngược ra, sau đó rơi âm ầm trên mặt đất.
Nhất kích tất sát!
“Đồ ăn hại!” Tiêu Y thu kiếm đứng đó, không kìm được khinh bỉ.
Cảnh giới kiếm ý của Tống Vân đạo nhân, nàng chưa vào Nguyên Anh kỳ đã lĩnh ngộ được.
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám nhảy nhót trước mặt Nhị sư huynh ta.”
Lan đứng trên bả vai Tiêu Y, chống nạnh, rất bất mãn mắng: “Còn tưởng lợi hại chừng nào.”
“Lão già trông thì ngon mà không dùng được, loại tuổi tác này không ở trong nhà chờ chết ra ngoài làm gì?” “Trong nhà các ngươi không có người phụng dưỡng ngươi sao?”
“Không thể nào, sống lâu như vậy, ngay cả sợi lông cũng không sinh được? Người ế à?” “Ai nha nha, lão già ngươi, đã không được rồi, còn ra đây làm gì?”
“Chẳng trách ngươi muốn làm nhi tử của ma tộc, hóa ra là như vậy? Muốn ma tộc nuôi ngươi lúc già sao?” “Thật mất mặt.”
Giọng Lan rất thanh thúy, hơi có mấy phần non nớt, nhưng mà lời nói ra thì khiến cho Tống Vân đạo nhân mắt trợn tròn, chỉ vào Lan, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, nộ khí công tâm, ngất đi. Người thấy cảnh này đầu trâm mặc.
Cho dù là nhần tộc hay là ma tộc, bọn hắn đầu trầm mặc. Thậm chí có ít người trong lòng không kìm được sinh ra vài phần đồng tình với Tống Vân đạo nhân. Mặt ném tới Ma giới mất rồi. Đánh không lại một tiểu nha đầu còn chưa tính, còn bị một kiếm linh mắng thổ huyết hôn mê.
Sau này ở Trung Châu này ra khỏi cửa cũng chẳng dám chào hỏi người khác.
“SƯ phụ!”
“Chưởng môn.”
Các đệ tử Linh Kiếm phái vội vàng lao ra, tuy nhiên lại bị Tiêu Y một kiếm cản lại: “Đầu cút đi!” Kiếm quang xet qua, khí tức cường đại của Hóa Thần kỳ khiến các đệ tử Linh Kiếm phái run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn Tiêu Y bắt chưởng môn của bọn hắn về như bắt gà con. Tiêu Y vứt Tống Vân đạo nhân đã hôn mê trên mặt đất, đắc ý tranh công với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, thế nào?”
Tiêu Y đã là Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới tầng tám.
Thu thập Tống Vân đạo nhân chỉ cảnh giới trung kỳ thì đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận