Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 954. Trực giác của ngươi rất chuẩn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời như phủ một tầng mây thật dày trên đó, không thấy bất kỳ cảnh vật nào, chỉ một mảnh xám mênh mông, nặng nề áp lực.Chỗ bọn Kế Ngôn đi lên tu luyện cũng ở trên tầng mây.Mục đích của hắn, Tuyệt Phách Liệt Uyên, cũng ở trên đó.Xem ra vẫn phải đi lên một chuyến. Lữ Thiếu Khanh lẳng lặng quyết định.Lữ Thiếu Khanh không dám dùng thần thức thăm dò, nơi này là hạch tâm của Thánh địa.Có trời mới biết nơi nầy có bao nhiêu bí mật, có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp trong bóng tối.Lữ Thiếu Khanh ngừng nhìn, phát hiện Đàm Linh đang nhìn mình chằm chằm cực kỳ nghi ngờ.“Ngươi muốn làm gì?”Lữ Thiếu Khanh kêu oan: “Lần đầu tiên đến đây, bên trên đặc biệt như thế, người bình thường đều sẽ nhìn mà.”“Làm sao? Chỉ thế thôi mà ngươi đã nghi ngờ ta à?”Đàm Linh vẫn nghi ngờ và cảnh giác nồng đậm, Lữ Thiếu Khanh không làm sao thuyết phục được nàng ta. “Bằng trực giác của ta, nhất định ngươi đang có ý đồ xấu.”“Trực giác? Đáng giá bao nhiêu linh thạch? Có ăn được không?” Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ Đàm Linh: “Còn trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi dẫn ta đi lên cũng không có ý tốt gì.”Đàm Linh nghe vậy, khong nói nữa, xoay người đi chỗ khác: “Đi thôi, gặp sư phụ ta.”Lữ Thiếu Khanh ngây ra: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”Lữ Thiếu Khanh muốn xuống núi đi ngủ.Nói đùa chứ, Nhị Trưởng lão của Thánh địa, dưới một người trên vạn người, là Hóa Thần hậu kỳ đấy. Ngồi vị trí cao, quyền cao chức trọng, loại người này không có cái gì hay ho mà làm quen cả.Phù Doãn Đô lúc trước vẫn để lại bóng ma trong đầu hắn, chớ nói gì đến Nhị Trưởng lão của Thánh địa.Đàm Linh quay lại, không giấu được nụ cười trên mặt, tươi tắn xán lạn như một đóa hồng: “Ta nói cho ngươi biết, trực giác của ngươi rất chuẩn!”Chuẩn cái cọng lông!Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, hiểu được ý Đàm Linh.Nàng ta muốn tìm sư phụ mình đến bắt nạt hắn.Lữ Thiếu Khanh lùi lại hai bước: “Xem bộ dáng này của ngươi chẳng tử tế chút nào, ta còn chưa bắt nạt ngươi ngươi đã muốn bắt nạt ta. Có ý tốt sao?”Đàm Linh méo miệng, không cười được nữa.Không bắt nạt ta sao?Lời này chỉ có cái tên hỗn đản nhà ngươi mới nói ra được.Lúc trước ngươi bắt nạt ta còn ít à?Lần này đi lên đó, để sư phụ ta ra mặt, cho ngươi xem hậu quả khi bắt nạt ta.“Không bắt nạt ta à?” Đàm Linh hừ một tiếng, thấy Lữ Thiếu Khanh như thế, trong lòng dần dần bắt đầu vui vẻ: “Ngươi làm cái gì tự ngươi biết.”Theo bản năng, Lữ Thiếu Khanh cãi lại: “Chớ có nói lung, ta và ngươi trong sạch!”Phụt!Đàm Linh muốn nhổ nước bọt dìm chết cái miệng tiện của Lữ Thiếu Khanh.“Đi vào cho ta!”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không!”Hắn có điên mới đi gặp Nhị trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh.Hắn thành khẩn nói với Đàm Linh: “Nhị trưởng lão bận rộn công việc, không nên lãng phí thời gian của bà ấy.”Đàm Linh cười ha hả: “Sư phụ bộn bề nhiều việc, nhưng bà ấy cố nhín ra chút thời gian để gặp ngươi đấy. Mau vào đi, đừng có lãng phí thời gian của sư phụ.”Lữ Thiếu Khanh sờ sờ mặt, từ khi nào mặt mũi mình lớn thế?Hắn không muốn kiểu lớn thế này đâu!Lữ Thiếu Khanh đổi qua lý do khác: “Cô nương, chuyện giữa tiểu bối chúng ta ngươi lại đi gọi người lớn ra mặt, có nên không?”“Tôn nghiêm của đệ tử Thánh địa ở đâu? Mặt mũi của ngươi ở đâu?”Đàm Linh cười càng lạnh hơn: “Đây là ngươi dạy ta. Có đôi khi muốn xử lý ai đó không nhất định phải tự mình ra tay!”Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, mình tự vác đá đập chân mình rồi. “Trông ngươi không pahri người quá thông minh, sao lĩnh ngộ nhanh như vậy?”Đàm Linh nghiến răng quát: “Đi vào!”“Không muốn!” Thậm chí Lữ Thiếu Khanh còn quay đi: “Ta muốn đi về ngủ!”Cùng lắm sau này ta lại vụng trộm đi lên là được. Không phải chỉ là trận pháp thôi sao? Phá là được.Đàm Linh sững sờ, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại kiên quyết như thế.Khi nàng ta định nói gì đó, một giọng nói bên trong vọng ra: “Đã tới rồi, không vào ngồi một chút sao?”Theo bản năng, Đàm Linh hô lên: “Sư phụ!”Nghe giọng nói bình thản này, trong đầu Lữ Thiếu Khanh lập tức hiện ra hình tượng một phụ nhân hiền lành.Nhưng chẳng mấy chốc, lông tóc toàn thân Lữ Thiếu Khanh dựng hết lên.Chủ nhân của âm thanh này, ngoài sư phụ của Đàm Linh, còn có thể là ai?Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, chỉ muốn xuống núi ngay lập tức.Nhưng hắn không dám.Hắn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lữ Thiếu Khanh âm thầm kêu khổ.Hắn lên núi nhưng không có dự định gặp Nhuế trưởng lão sư phụ của Đàm Linh.Hắn vốn nghĩ Đàm Linh sẽ tìm một chỗ cho mình ở lại hoặc dứt khoát phóng sinh cho mình tự do hoạt động.Thật đúng vậy, đường đường Nhị trưởng lão, lại muốn gặp con tôm nhỏ là ta đây sao?Lữ Thiếu Khanh thầm thở dài.Cũng chẳng còn cách nào khác, đến bước này rồi hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà đi gặp Nhuế trưởng lão thôi.Lữ Thiếu Khanh nói với Đàm Linh: “Dẫn đường đi.”Khu kiến trúc phía trước đa số đều được dùng đá đắp thành, xa xa, các công trình kiến trúc san sát nối tiếp nhau, ẩn thân trong mây mù.Theo như Đàm Linh nói, đây là nơi sư phụ nàng ta ở, tuy luyện, làm việc.Nơi ở của ba vị trưởng lão có thực quyền không khác nhau là mấy, chia ra tọa lạc vòng quanh Thánh sơn, cách nhau không xa, độ cao cũng tương đương nhau, chỉ có phương hướng là khác nhau.Lữ Thiếu Khanh đi lại trong đó, cảm nhận linh lực nồng đậm xung quanh, không thể không cảm thán.Linh lực ở đây không chỉ nồng đậm mà còn trong suốt hơn bên ngoài rất nhiều, rất dễ hấp thu.Tu luyện ở đây quả thực nhanh hơn tu luyện bên dưới nhiều.Mà chỗ bọn Kế Ngôn tới tu luyện nghe nói còn tốt hơn.Càng tới gần, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng phiền muộn hơn, hung tợn nhìn chằm chằm Đàm Linh trước mặt.Nhận ra được ánh mắt của hắn.Đàm Linh quay đầu lại hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?” Hết chương 954.

Bạn cần đăng nhập để bình luận