Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1809

Chương 1809
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Sắc mặt đám người Tiêu Y trắng bệch, tê cả da đầu, đây chẳng qua là dư âm bạo tạc mà đã khủng bố đến như vậy.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ uy lực bạo tạc có vẻ vẫn chưa tiêu tán hết.
Tiểu Hắc ngăn không được, mấy người bọn hắn đều gặp nguy hiểm.
Tiểu Hắc nhìn thấy kiếm ý của mình không ngừng tiêu tán, hét lên một tiếng, chu cái miệng nhỏ, một ngọn lửa màu đen phun ra từ trong miệng nó.
Ngọn lửa màu đen nhìn rất phổ thông, không có thanh thế thật lớn, cũng không có nhiệt độ nóng bỏng kinh khủng, ngược lại có vài phần cảm giác lạnh lẽo.
Hỏa diễm đằng không mà lên, những nơi đi qua, hết thảy cũng giống như chậm lại.
Năng lượng bạo tạc không ngừng xung kích tới, dường như cũng chậm lại, một khắc sau lại như bị nhóm lửa.
Phụt một tiếng, ngọn lửa màu đen cháy lên phía trước đám người Tiêu Y, hư không trước mặt đều bốc cháy.
Long Kiện tự bạo pháp khí của hắn ta, bạo tạc sinh ra không thua gì Luyện Hư kỳ tự bạo.
Năng lượng kinh khủng không ngừng xung kích, bao phủ Kế Ngôn bên trong.
Trong nháy mắt bạo tạc cơ thể Long Kiện chớp động, vừa sải một bước ra đã lập tức trốn đi.
Mặc dù rất đau lòng, cũng rất chật vật, nhưng không thể không làm như vậy.
Long Kiện biết mình khó mà đánh bại Kế Ngôn, hơn nữa còn có một Lữ Thiếu Khanh lúc nào cũng có thể sẽ xông đến vây đánh hắn ta.
Không muốn chết, chỉ có thể rút lui.
Pháp khí bổn mệnh tự bạo, tổn thất của hắn ta rất lớn, có thể nói, không tốn vài trăm năm chỉnh đốn, hắn ta không thể khôi phục lại được.
Nhưng có thể bảo trụ mạng nhỏ, hết thảy lập tức đều đáng giá.
Long Kiện tránh chuyển xê dịch, một khắc cũng không dám dừng lại, một mực trốn, chính hắn ta cũng không biết đã chạy trốn bao lâu, sau lưng một đạo lưu quang màu đỏ sậm xuất hiện, bay về phía hắn ta.
Long Kiện dừng lại, trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng.
Lưu quang màu đỏ sậm, đây là khí linh Thiên Huyết Ti của hắn ta.
Mặc dù hắn ta tự bạo Thiên Huyết Ti nhưng cũng không nỡ tự bạo hoàn toàn.
Tự bạo hoàn toàn là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Chí ít khí linh không hoàn toàn tự bạo, còn lưu lại một bộ phận.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn ta còn sức chạy xa đến như vậy.
Khí linh vẫn còn, bổn mệnh của hắn ta chưa bị tổn thất nghiêm trọng, tổn thất giảm đến mức thấp nhất.
Đến lúc đó chỉ cần chế tạo lại một kiện pháp khí thích hợp, để dung hợp khí linh, thực lực sẽ khôi phục nhanh hơn.
Trên mặt Long Kiện nở ra nụ cười, thấp giọng tự nói: “Hừ, có lẽ nổ không chết ngươi, nhưng chỉ cần ta có thể trốn đi là được rồi.”
“Thù này, ngày sau tất báo!”
Long Kiện vươn tay, dự định đón lấy khí linh của mình.
Ngay vào lúc khí linh sắp trở lại bên cạnh hắn ta, trên bầu trời bình tĩnh bỗng nhiên duỗi ra từng ngón tay đen sì tóm lấy khí linh của hắn ta.
Tiếp theo, một tên đen sì xuất hiện trước mặt Long Kiện.
Gương mặt hắn còn đắc ý uốn éo mông với hắn ta.
Long Kiện mặt mày sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy?
Tên đen sì này là ai?
Không phải vị cao nhân nào đấy chứ?
Nhưng rất nhanh, Long Kiện kịp phản ứng, khí linh của mình bị người ta bắt rồi.
“Ngươi là ai? Mau buông tay ra!”
Tiểu tử màu đen cười khì khì, ngược lại còn duỗi tay ra xoẹt một tiếng trên người khí linh của hắn ta.
Giống như một con gà nướng bị kéo một chân, khí linh bị kéo đi một phần, bị tiểu tử màu đen siết trong tay.
Đau đớn thấu đến tận linh hồn khiến Long Kiện phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo Long Kiện khiếp sợ nhìn tiểu tử màu đen nhét một phần giật xuống kia vào trong miệng.
Nhóp nhép một tiếng nuốt vào trong bụng, lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Long Kiện chấn kinh một vạn năm, ngay cả thổ huyết cũng quên mất.
Mặt mũi tràn đầy đờ đẫn nhìn tiểu tử màu đen, màn trước mắt quá mức kinh người.
Cũng vào thời khắc này Long Kiện cảm nhận được khí tức trên người tiểu tử màu đen.
Khí linh!
Tiểu tử màu đen trước mặt cũng là khí linh.
Long Kiện cảm thấy thế giới quan của bản thân lại một lần nữa sụp đổ, hắn ta một lần nữa hoài nghi không biết có phải mình đang nằm mơ không.
Nếu không nằm mơ sao toàn đụng phải những chuyện cổ quái như vậy?
Hai sư huynh đệ Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cổ quái không nói.
Ngay cả tiểu tử màu đen khí linh trước mắt, hắn ta sống lâu như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Khí linh có linh tính không giả, nhưng linh hoạt giống như nhân loại, Long Kiện chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.
Hơn nữa!
Khí linh của hắn ta còn bị đối phương thôn phệ như đồ ăn, loại phương thức thôn phệ này hắn ta cũng lần đầu tiên gặp phải.
Chuyện quỷ dị cổ quái như vậy nếu không nằm mơ sao có thể gặp được?
“Đáng chết!”
Chuyện cổ quái khiến tiếng lòng Long Kiện sợ hãi, cũng biết tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với cặp sư huynh đệ Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn.
Cho nên, hắn ta không nói hai lời, lập tức quay người chạy trốn.
Nhưng mà!
“Ngươi vội vã chạy tới đây như vậy làm gì?”
Một giọng nói lười biếng xuất hiện, tiếp theo, một thanh trường kiếm từ trong hư không xuất hiện, đâm thẳng vào phần eo của Long Kiện.
Lữ Thiếu Khanh xuất thủ đánh lén, Long Kiện căn bản không ngờ Lữ Thiếu Khanh sẽ đánh lén vào lúc này.
Nhưng hắn ta vẫn cố hết sức trốn tránh, miễn cưỡng đề một hơi để mình có thể tránh né hết khả năng.
“Phập!”
Lữ Thiếu Khanh để lại một vết thương rất sâu bên hông Long Kiện.
“Ngươi, đáng chết!”
Vết thương truyền đến đau đớn khiến Long Kiện suýt nữa thì phát điên.
Hắn ta chỉ hận trước đó mình quá màu mè, không lập tức giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Long Kiện, nhìn chằm chằm phần hông Long Kiện, vô cùng tiếc hận: “Sao ngươi phải né tránh?”
“Thận Luyện Hư kỳ, hơn nữa còn là thận Luyện Hư kỳ ma tộc, chắc chắn rất đáng tiền đúng không?”
Long Kiện sắp bùng nổ rồi.
Tên nhân tộc khốn kiếp này vừa mở miệng là có thể chọc người ta tức chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận