Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 984. Bại lộ thân phận…



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh thấy cũng phải.Thánh chủ Ma tộc tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quyết đoán, có mối hận khắc cốt ghi tâm với Nhân tộc.Nếu biết được thân phận của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, chắc chắn sẽ ra tay chơi chết hai người bọn họ.Biết Mộc Vĩnh không phải người mình đón, hắn mới miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.Đồng thời, hắn cũng biết mình không đủ thời gian để trì hoãn ở đây nữa.Đầu não của hắn quay phi tốc, sau đó nói với Mộc Vĩnh: “Được, ta sẽ nói cho ngươi biết mục đích ta tới đây, hy vọng ngươi không tiết lộ ra ngoài.”Mộc Vĩnh có vẻ chờ mong, ra hiệu mời Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư huynh đệ chúng ta bất ngờ rơi vào thế giới của các ngươi, gặp phải thổ dân dã man, bọn họ tự xưng là người Tang Lạc.”“Khi ấy cả hai chúng ta đều bị thương, vì mạng sống ta đã đồngý với một điều kiện của người Tang Lạc.”“Tới đây tìm một người làm tai mắt cho bọn họ.”“Ta đã nghĩ, nếu muốn tìm một tai mắt ở nơi Thánh địa này, hơn nữa còn phải là tai mắt có tác dụng, thì biện pháp tốt nhất không nghi ngờ gì chính là Thánh nữ chưa xác định.”“Chúng ta giúp một người trở thành Thánh nữ, dùng cái này để áp chế nàng ấy trở thành tai mắt cho người Tang Lạc.”Mộc Vĩnh nghe xong, bán tín bán nghi.Hắn ta không tìm ra được có điểm nào không đúng, nhưng vẫn cảm thấy rất lấn cấn.Thấy Mộc Vĩnh nhíu ày, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, tâm thần khẽ chấn động, một tòa núi nhỏ hiện ra trong tay.Hắn vứt ngọn núi nhỏ cho Mộc Vĩnh. Mộc Vĩnh đón lấy, nhận ra tảng đá trên ngọn núi nhỏ: “Tốn ma thạch?”“Không sai.?” Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Ngoại trừ người Tang Lạc, còn ai có nhiều tốn ma thạch như thế?”Nhìn xem tốn ma thạch lớn gần bằng một ngọn núi nhỏ, Mộc Vĩnh đã tin vài phần.Tốn ma thạch có thể công kíc thần thức, không cần quan tâm hộ thuẫn linh khí, là một trong những vũ khí quan trọng để đối phó với tu sĩ Thánh tộc.Lữ Thiếu Khanh nói với Mộc Vĩnh: “Ngươi có thể thu lại, nghiên cứu một chút, tốn ma thạch đặc biệt, chắc ngươi cũng biết?”Mộc Vĩnh gật gật đầu, cũng không khách khí mà nhận lấy: “Vậy ta không khách khí nữa.”Lữ Thiếu Khanh thấy vậy thì cười cười đứng dậy, để cho Mộc Vĩnh tin tưởng hơn, hắn còn nói: “Người Tang Lạc còn hứa với chúng ta, chỉ cần chúng ta làm xong chuyện này, bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết cách để về nhà.”“Cho nên, chúng ta chỉ có thể tới đây.”Câu nói cuối cùng lại khiến cho Mộc Vĩnh tin tưởng thêm vài phần nữa.Nếu là thế thì nghe cũng ổn.Nhưng, Mộc Vĩnh là ai?Lữ Thiếu Khanh cảm giác hắn ta là con hồ ly vạn năm.Hắn ta nghĩ một lát, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi thề đi!”Lấy đạo của ngowi ra thề!Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì chửi ầm lên: “Có cần không? Ta đã nói thật cho ngươi biết hết rồi, thiếu điều tụt cả quần lót cho ngươi xem nữa thôi, mà ngươi còn muốn ta thề? Ngươi có ý tốt sao?”Mộc Vĩnh đưa ra lý do rất đầy đủ: “Ngươi rất giảo hoạt.”“Được.” Lữ Thiếu Khanh giơ tay lên thề: “Ta thề, ta tới đây thật sự để trở về.”Nghe vậy Mộc Vĩnh mới hài lòng gật đầu: “Được rồi, ta tin ngươi một lần.”Lữ Thiếu Khanh trịnh trọng nói với Mộc Vĩnh: “Ngươi đừng có làm loạn, nếu ta không về được sẽ không khách khí với ngươi đâu.”Mộc Vĩnh cười cười.Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta thật sâu rồi xoay người rời đi, nhưng trước khi đi hắn lại nói với Mộc Vĩnh: “Nếu các ngươi muốn đánh bại người Tang Lạc thì ngươi phải nghiên cứu thứ đồ ta cho ngươi kỹ vào.”“Được rồi.” Mộc Vĩnh cười tủm tỉm.Lữ Thiếu Khanh rời đi rồi, nụ cười trên mặt Mộc Vĩnh cũng biến mất.Nhìn truyền tống trận chợt lóe lên, hắn ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng dâng lên nghi ngờ: “Nơi này thật sự có đường về sao?”Hắn ta lắc đầu, một lát sau, hắn ta lại nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh: “Hai người các ngươi là hy vọng sao?”Hắn ta mở tay phải ra, một con trùng nhỏ màu đen tỉnh lại trong lòng bàn tay, lấc lắc đầu, biến thành một tia sáng biến mất giữa không trung.“Ta sẽ không nói chuyện hôm nay cho người khác, nhưng nếu nó nói ra thì không liên quan đến ta.” Mộc Vĩnh đắc ý cười gằn: ‘”Nếu các ngươi trốn qua được một kiếp này, ta sẽ lại tìm các ngươi.”Nói xong, hắn ta chậm rãi biến mất.Chỉ để lại âm thanh quanh quẩn giữa không trung: “Đi hỏi Nhuế một chút đi, sao bà ấy lại đưa lệnh bài cho tiểu tử này.”Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện trong sơn cốc, không chần chừ đến nửa giây, hắn cấp tốc chạy thẳng ra ngoài.Còi báo động đang kêu ầm ỹ trong lòng Lữ Thiếu Khanh rồi, lúc này cảm xúc của hắn xám xịt y như bầu trời hiện giờ vậy, vô cùng nặng nề, vô cùng bất an.Hắn luôn cảm giác chỉ một khắc sau đại họa sẽ lâm đầu.Lữ Thiếu Khanh không dám trì hoãn, cũng không cẩn thận từng tí một như lúc đến nữa mà thả thần thức ra nhanh chóng chạy xuống dưới núi.Nhưng khi còn cách chỗ Kế Ngôn một đoạn, biến cố xảy ra.Trên Thánh sơn bỗng nhiên sáng lên, một thân ảnh to lớn xuất hiện giữa không trung, như một người khổng lồ cao tới hơn vạn mét, tràn đầy uy áp vô tận, cả đất trời đều run rẩy dưới chân lão ta.Lão ta che mặt, không ai nhìn thấy được bộ mặt thật.“Thánh chủ!”Vô số người của Thánh địa vừa nhìn thấy người khổng lồ kia thì nhao nhao quỳ lạy, cuồng nhiệt reo hò.Cái bóng khổng lồ kia lên tiếng: “Gian tế của Nhân tộc, đáng chém!”Giọng nói cuồn cuộn truyền khắp Thánh địa, khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh.Có gian tế của Nhân tộc trà trộn vào sao?Làm sao có thể?Lữ Thiếu Khanh nhìn cái bóng khổng lồ trên trời, sợ hãi đến mức tâm can đánh loạn, tê cả da đầu.Không cần đoán, con mèo này chắc chắn là Thánh chủ của Ma tộc.“Mộc Vĩnh đáng chết, chắc chắn hắn ta đã tiết lộ tin tức.” Trong bụng Lữ Thiếu Khanh đang thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Mộc Vĩnh.Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, ưu thương vô hạn: “Quả nhiên, lời thề gì dó không thể hạn chế người thông minh, cả ta cũng như thế.”“Mộc Vĩnh, ngươi chờ đó cho ta. Còn dám uy hiếp ta, đến lúc đó sẽ nổ chết ngươi.”Đồng thời, người khổng lồ trên trời vung tay lên, hình ảnh Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn xuất hiện trên trời.“Thánh chủ hạ lệnh, tru sát gian tế Nhân tộc.” Hết chương 984.

Bạn cần đăng nhập để bình luận