Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1783

Chương 1783
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đáng ghét. Nhất định ta sẽ mạnh hơn nữa.
Cận Hầu, Tân Nguyên Khôi thì tái mét, hai chân hơi run run.
Tổng cộng có tới hơn hai mươi Hóa Thần Ma tộc tới đây, khi đối phó với Kế Ngôn đã bị Ké Ngôn làm thịt mấy kẻ, hiện tại bị Lữ Thiếu Khanh hạ tử thủ, phần thì chết, phần thì bị thương.
Nhóm Hóa Thần này của Ma tộc coi như đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Đội ngũ lớn như thế mà chỉ còn lại một Long Kiện có thể đánh.
Lúc này, Cận Hầu cũng muốn rống lên với Long Kiện một câu.
Có được không đấy hả?
Đam Ma tộc rác rưởi các ngươi, sao lại rấc rưởi đến thế?
Ra thêm chút sức đi xem nào? Mau chơi chết Lữ Thiếu Khanh rồi giết hết những người khác đi.
Giọng nói tức giận của Long Kiện từ phía xa vọng lại, như lão hổ vừa bị trêu chọc mà gầm gừ vang vọng đất trời: “Đáng chết. Tên nhân loại ti bỉ nhà ngươi, ta phải chém ngươi thành muôn mảnh!”
Hai mắt Long Kiện đỏ hồng, thân là Luyện Hư kỳ, hắn ta không quan tâm mảy may đến sống chết của thủ hạ.
Điều hắn ta quan tâm là, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại trắng trợn ra tay với người mình mang đến ngay trước mắt mình.
Càng chết hơn là, hắn ta không kịp ngăn cản.
Cái mặt mo này bị vả cho sưng vù lên rồi.
Bây giờ chỉ có một biện pháp để cho mặt hắn ta tiêu sưng đi thôi, là giết chết Lữ Thiếu Khanh, diệt luôn cả những người khác, để cho tất cả chuyện này đều bị xóa đi khỏi thế gian.
“Chết!”
Long Kiện không nói hai lời, một lần nữa bắt đầu tấn công Lữ Thiếu Khanh.
Hào quang màu đỏ sậm phóng lên tận trời, tựa như một con hung thú vươn ra ngàn vạn cái xúc tu màu đỏ chen chúc chi chít, che khuất cả bầu trời, như nhuộm đỏ cả thế giới.
Một khắc sau, vô số hào quang màu đỏ sậm như có ý thức sinh mệnh cùng phủ xuống Lữ Thiếu Khanh.
Ngàn vạn xúc tu vây quanh Lữ Thiếu Khanh, từ xa nhìn lại như một quả trứng lớn màu đỏ.
Màu đỏ bên ngoài như thủy triều phun trào tỏa ra hào quang vạn trượng, lại như vô số con ác quỷ màu đỏ đang nuốt chửng lấy không gian.
Soạt soạt, soạt soạt.
Tiếng động khiến da đầu người ta tê dại vang lên, không gian thiên địa như bị xúc tu màu đỏ xé rách, vô số khe hở đen thui cũng xuất hiện, tăng thêm vài phần uy thế.
Một đòn này dường như có thể chôn vùi mọi không gian liên quan đến Lữ Thiếu Khanh vào vô tận.
Sức mạnh cường đại không ngừng đè ép cho không gian vặn vẹo, vỡ tan vỡ nát.
Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được áp lực lớn lao, dường như lớp da trên người cũng bị cỗ sức mạnh này đè ép, lôi kéo theo.
Rốt cuộc vẫn là Long Kiện có cảnh giới thực lực mạnh hơn hắn, vừa ra tay đã đánh ra sát chiêu.
Nhưng mà!
Tấn công như vậy cũng chỉ khiến cho Lữ Thiếu Khanh phải chịu áp lực thôi.
Long Kiện là cảnh giới tầng năm, vừa đúng nằm trong phạm vi Lữ Thiếu Khanh có thể đối phó.
Nhìn ánh sáng màu đỏ như thủy triều xô tới hết sóng này đến sóng khác, Mặc Quân Kiếm tỏa sáng.
Vẫn là quang mang vạn trượng, kiếm quang màu trắng phóng lên tận trời, hóa thành cự kiếm chống trời, như cửu thiên tiên kiếm, đâm rách tấm màn khổng lồ màu đỏ sẫm, như mặt trời phá đêm đen.
Tà áo lam của Lữ Thiếu Khanh bay bồng bềnh, hắn cầm Mặc Quân Kiếm sáng rực rỡ lao ra, xung quanh không ngừng nổ đùng đoàng, linh lực cực lớn, kiếm ý tràn ngập xung quanh khiến cho thân ảnh của hắn mơ hồ cao lớn hơn, tựa như Kiếm Thần tự cửu thiên hạ phàm.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân Kiếm trong tay hung hăng vung lên với Long Kiện.
Trong chốc lát, gió xoáy mây bay, thiên địa run rẩy, vô số ngọn lửa đen trắng bất chợt xuất hiện, xoay tròn bao vây Long Kiện trong đó.
Đến mà không trả lễ thì không hay!
“Ngươi nghĩ ta là nhân bánh sủi cảo à?”
“Ta sẽ nướng ngươi như nướng vịt!”
Ngọn lửa đen trắng mà kiếm ý tạo ra như ngọn lửa của đất trời tỏa ra nhiệt độ cực lớn, bóp méo hư không, khiến cho tất cả đều hoa nhòe cả mắt, dù có cố gắng mở mắt thật to nhưng cũng không nhìn thấy Long Kiện đâu.
Dù cách thật xa, mọi người cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng kia.
Thanh thế đáng sợ như vậy, khiến cho sắc mặt sáu vị Hóa Thần Ma tộc còn lại cực kỳ khó coi, nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên cao.
Nếu không phải mấy người bọn họ may mắn chạy thoát được, hẳn cũng sẽ phải vẫn lạc dưới một chiêu này.
“Hừ!”
Sau một tiếng hừ lạnh, ánh sáng đỏ lại một lần nữa lấp lóe hiện lên, tựa như cơn gió lạnh giữa tháng chạp thổi qua.
Oành oành!
Theo tường tiếng bạo tạc, từng đóa từng đóa hoa lửa bị dập tắt, một cỗ kiếm ý bị đánh tan.
Thân ảnh Long Kiện xuất hiện trong vụ nổ, dường như đạp lên hoa lửa mà đến, ánh sáng màu đỏ như linh xà quấn quanh bên cạnh hắn ta, như đang nuốt chửng tất cả tinh linh lửa xung quanh.
Ngọn lửa xung quanh biến mất, giữa thiên địa lại chỉ còn lại ánh sáng màu đỏ, thực quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm nhíu mày, Ly Hỏa kiếm quyết cấp thiên đã không theo kịp nữa rồi.
Dù uy lực lớn, nhưng với tu sĩ Luyện Hư kỳ đã không còn đáng chú ý nữa.
Long Kiện cười lạnh, tựa như muốn nói, chút tấn công ấy không hề hấn gì.
Sau đó, hắn ta chỉ một ngón tay vào Lữ Thiếu Khanh, hào quang màu đỏ sậm đầy trời như rắn độc lại lần nữa mãnh liệt nhào tới Lữ Thiếu Khanh.
Lần này khác với lần trước.
Lần này, hào quang màu đỏ sậm tản mát ra khí tức càng khủng bố hơn, đáng sợ hơn.
Đến bây giờ, Lữ Thiếu Khanh cũng không phát hiện ra được Long Kiện dùng pháp khí gì.
Cảm nhận được sự đáng sợ của hào quang màu đỏ sậm, Lữ Thiếu Khanh không có ý định dây dưa nữa mà lập tức sải bước ra, chớp mắt đã biến mất.
Giây lát đã di chuyển được ngàn dặm!
Nhưng khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong không gian lại phát hiện mình bị khựng lại. Hắn cúi đầu xem thử thì phát hiện ánh sáng màu đỏ như một bàn tay lớn vẫn luôn bắt chặt chân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận