Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1160: Mau cứu quả trứng này (tĐ

Chương 1160: Mau cứu quả trứng này (tĐChương 1160: Mau cứu quả trứng này (tĐ
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Kế Ngôn: "Mặc kệ chúng nó, đi ra ngoài giết chết chúng nó đi."
Kế Ngôn không để ý Lữ Thiếu Khanh, mà hỏi Hồn Thạch Giáp Thú: "Quả trứng này có lai lịch gì?"
Hai Hôn Thạch Giáp Thú trưởng thành mỗi người một câu nói.
Tiêu Y thì ở bên cạnh phiên dịch cho Tương Tư Tiên: "Lai lịch quả trứng này chúng nó cũng không rõ ràng lắm, lúc chúng nó sinh ra, quả trứng này đã tồn tại, thậm chí, còn lớn hơn so với tuổi của phụ mẫu chúng nó."
"Chúng được phụ mẫu đặt ở đây khi còn nhỏ vì trứng đen hấp thụ sương mù đen và bảo vệ chúng khỏi bị ăn mòn." "Cho nên đối với chúng mà nói, quả trứng này chính là ân nhân cứu mạng của chúng, chúng hy vọng chúng ta trợ giúp quả trứng này."
Tương Tư Tiên không cách nào hiểu được: "Giúp như thế nào?"
"Quả trứng này nếu đã cổ xưa như vậy, nói rõ lai lịch của nó bất phàm, con của Tế Thần sinh ra lại càng thêm kinh khủng, nhất định phải hủy diệt."
Tương Tư Tiên vẫn là ý kiến kia, nhanh chóng hủy quả trứng này, ngăn cản con của Tế Thần sinh ra là sẽ xong hết mọi chuyện.
Hồn Thạch Giáp Thú vừa nghe, nổi giận, lại rống giận với Tương Tư Tiên, rất có xúc động nuốt Tương Tư Tiên.
Nhân loại này, thật đáng ghét.
Kế Ngôn nhìn Hồn Thạch Giáp Thú, thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn chúng ta làm thế nào?"
Trong mắt hai Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành lộ ra sự hoang mang, chúng cũng không biết làm như thế nào.
Cuối cùng, Hồn Thạch Giáp Thú cái gầm nhẹ hai tiếng với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nó mắng to: "Hỗn đản, ta có thể cứu sao?"
"Ta cứu con mẹ ngươi!"
Hắn làm sao mà cứu được?
Việc này không đơn giản như hô hấp nhân tạo.
Kế Ngôn lại nói: "Thử xem, dù sao giúp một lần cũng là giúp, giúp hai lần cũng là giúp."
Lữ Thiếu Khanh ôm ngực: "Không phải huynh làm, huynh nói cũng thật là nhẹ nhàng đấy."
"Không làm!" Quan trọng nhất là, Lữ Thiếu Khanh không hiểu ra sao, đối với chuyện này hắn không thể nào xuống tay.
Hồn Thạch Giáp Thú thấy vậy, tiếp tục nức nở cầu xin Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ.
"Grào!"
Sau khi chuyện thành công sẽ báo thù.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, càng thêm khó chịu, vẻ mặt khó chịu, giống như bị người lừa linh thạch: "Ngươi lừa ta tới nơi này, món nợ này ta còn chưa tính với ngươi đâu."
Tiêu Y cũng khuyên nhủ: "Nhị sư huynh, giúp chúng đi, chúng thoạt nhìn rất đáng thương."
"Nhìn ta không đáng thương sao? Ta bị người, không đúng, bị quái thú lừa, ta là người bị hại mà..." Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh vẫn đi vòng quanh trứng đen, cẩn thận quan sát.
Ngoài miệng vẫn tung bay lên xuống, hùng hùng hổ hổ như trước.
"Ta thật sự là xui xẻo, gặp phải hai người các ngươi."
"Đại sư huynh không có chút bộ dáng, tiểu sư muội cũng là ngu xuẩn muốn chết, cánh tay quẹo ra bên ngoài, trở về nhất định phải ném đi mới được..."
Tương Tư Tiên nhìn Lữ Thiếu Khanh vừa quan sát, vừa mắng Kế Ngôn, Tiêu Y một lần, ngay cả ba con Hồn Thạch Giáp Thú cũng không thoát được.
Đều được Lữ Thiếu Khanh ân cần thăm hỏi một trận.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh dường như bị ép buôn bán, Tương Tư Tiên xem không hiểu. Vì sao bọn họ đều tin tưởng Lữ Thiếu Khanh như thế?
"Tiêu cô nương, cái này..."
Tiêu Y mỉm cười, nói với Tương Tư Tiên: "Có Nhị sư huynh ra tay, không thành vấn đề."
"Đây chính là con của Tế Thần, hắn có thể làm gì chứ?" Dận Khuyết là người đầu tiên không phục, hắn ta không muốn nhìn Lữ Thiếu Khanh làm náo động.
Giả vờ cũng phải tìm cái khác để giả vờ, chỉ dựa vào ngươi đã muốn phá hỏng con của Tế Thần sao?
Tương Tư Tiên cũng có ý này: "Đây chính là con của Tế Thần, không thấy vừa rồi ta ra tay sao? Không tạo thành một chút thương tổn nào với nó cả."
Tiêu Y hỏi ngược lại: "Vậy các ngươi có cách nào tốt hơn không?" "Tiếp tục đối cứng sao? Để nó sớm phá vỏ mà ra?"
Tướng Tư Tiên và Dận Khuyết im lặng.
Nói không sai, bọn họ hiện tại không có một cách nào.
Đối mặt với trứng đen dường như sắp thức tỉnh, bọn họ bó tay không có cách nào, ngoại trừ bạo lực, không nghĩ ra cách nào khác.
Nhưng nếu dùng bạo lực, dường như lại là chất xúc tác, sẽ làm nó phản ứng kịch liệt, thoạt nhìn sẽ lập tức phá vỏ mà ra.
"Chẳng lẽ hắn có cách?" Dận Khuyết càng không phục.
Việc Lữ Thiếu Khanh biểu hiện trước mặt Tương Tư Tiên, trong mắt hẳn ta chính là giả vờ. Điều này làm cho trong lòng hắn ta rất khó chịu.
Tiêu Y cười khinh miệt, người này căn bản không biết sự lợi hại của Nhị sư huynh ta. Nàng học theo bộ dáng cuồng vọng kiêu ngạo của Dận Khuyết lúc trước, ngẩng đầu, tự tin nói: "Hừ, ngoại trừ Nhị sư huynh ta, ai tới cũng không được."
Thái độ tự tin khiến Dận Khuyết cười lạnh: "Ngây thơi"
Dận Khuyết căn bản không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ có cách giải quyết, hắn †a nói với Tướng Tư Tiên: "Đại tiểu thư, ra tay đi"
Thước trong tay Tương T¡ Tiên là một món pháp khí lục phẩm, một khi ra tay, nhất định long trời lở đất, nhất định có thể hủy diệt trứng đen.
Tương Tư Tiên chân chờ, nàng ta không tin Lữ Thiếu Khanh có cách giải quyết, nhưng trong lòng lại hy vọng Lữ Thiếu Khanh có thể giải quyết được.
Bởi vì nàng ta cũng không dám chắc là mình ra tay có thể hủy diệt trứng đen hay không.
Ánh mắt của nàng ta lại rơi vào trên người Kế Ngôn.
Kế Ngôn có thực lực cường đại làm cho người ta có một loại cảm giác dựa dẫm theo bản năng.
Kế Ngôn để ý tới ánh mắt Tương Tư Tiên, trên mặt không gợn sóng, nhìn Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Nếu hắn không giải quyết được, ngươi ra tay cũng không muộn."
Lời của Kế Ngôn làm cho Tương Tư Tiên lựa chọn chờ đợi.
"Tốt, hi vọng Mộc công tử sẽ không làm ta thất vọng." Lữ Thiếu Khanh đi vòng qua bên này vài vòng, có phát hiện mới.
Hắn phát hiện sương mù màu đen là từ phía dưới trứng đen mà chui vào trong trứng, mặt trên tuy rằng bao phủ sương đen, nhưng không có bị hấp thu.
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, đến gần vài bước.
Tướng Tư Tiên và Dận Khuyết thấy cảnh này, nhất thời kinh hãi.
Đây là muốn làm gì?
Màn sương đen ở nơi này giống y hệt như màn sương đen của lũ quái vật Tế Ti, đồng căn đồng nguyên.
Cứ tùy tiện đến gần như vậy, rất dễ dàng bị phản kích.
Cho dù là có linh lực hộ thể, cũng sẽ bị sương mù màu đen thôn phệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận