Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 207 - Ở Lăng Tiêu Phái, không được phép đắc tội với hai người



Chương 207: Ở Lăng Tiêu Phái, không được phép đắc tội với hai ngườiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐứa con hỗn đản này, sớm biết vậy đã không dẫn theo rồi.Phương Thái Hà nhíu mày, giọng nói khó chịu: "Sao hả? Không muốn à?"Những người khác bên cạnh Phương Tín ngầm cười lạnh không thôi, chuẩn bị nhìn Phương Tín xấu mặt.Phương Thái Hà chú ý tới cảnh này, trong lòng thở dài.Nghiệp chướng, đám con trai con này của ta đúng là nghiệp chướng.Ông ta nở nụ cười hối lỗi, nói với Tiêu Y: "Tiêu Y chất nữ, ngươi đừng chấp nhặt với hắn.""Ta thay mặt hắn nói lời tạ lỗi với ngươi."Phương Hiểu ngay cạnh đó cũng nói: "Tiểu Y muội muội, muội đừng nóng giận."Lúc này Tiêu Y mới chịu bỏ qua, trừng Phương Tín: "Hừ."Hạng Ngọc Thần mở miệng nói với Phương Thái Hà: "Phương tiền bối, các ngươi vào đi thôi, ta còn phải ở đây chờ người khác, không tiện đi cùng."Phương Thái Hà cười khổ trong lòng.Ông ta là một vị Nguyên Anh, theo như bình thường, Lăng Tiêu Phái nên phái người đi theo tiếp khách, để bày tỏ sự tôn trọng đối với Nguyên Anh.Nhưng bây giờ, Hạng Ngọc Thần lại nói thẳng còn bận việc khác nên không tiếp đón được.Điều này cũng chứng minh, Hạng Ngọc Thần rất là bất mãn với mấy câu nói lúc nãy của Phương Tín.Thật là một đứa con hỗn đản.Phương Thái Hà nhịn không được thầm mắng Phương Tín không hiểu chuyện ở trong lòng.Phương Thái Hà cũng không có cách nào, đành phải tự dắt mấy đứa con của mình vào trong.Trên đường đi, Phương Thái Hà quát con trai: "Thứ không có mắt, ngươi cho rằng đây là nhà mình sao? Nói mà không biết suy nghĩ.""Sau khi về nhà, hãy kiểm điểm lại cho ta."Phương Tín rất không hài lòng, bị huynh đệ nhìn bằng ánh mắt chế nhạo, khó chịu cãi lại: "Phụ thân, tất cả mọi người bên ngoài đều nói như vậy, ta chỉ nói thẳng mà thôi, có sao đâu?""Rõ ràng là nàng ta...""Câm miệng, ngươi còn dám mạnh miệng à?" Phương Thái Hà lạnh lùng quát: "Chờ đến lúc ngươi rước họa vào thân, ngươi mới biết mình đã sai rồi."Phương Hiểu thở dài, khuyên nhủ: "Tam ca, người của Lăng Tiêu Phái không dễ chọc."Trong lòng bổ sung thêm một câu, chủ yếu là người kia của Thiên Ngự Phong không dễ chọc.Phương Tín sợ phụ thân, nhưng không sợ muội muội cùng cha khác mẹ, gã ta hừ một tiếng: "Tất cả mọi người là người, sao mà không dễ chọc?"Phương Hiểu lạnh nhạt nói một câu: "Nếu đánh nhau, ngươi không phải đối thủ của Tiểu Y muội muội đâu."Phương Tín không tin, gã ta rất tự tin về thực lực của mình: "Ta đã Trúc Cơ tầng ba, thực lực của nàng ta được bao nhiêu?""Mới vừa vào Trúc Cơ."Phương Tín cười dữ hơn, nếu không phải sợ phụ thân mắng, gã ta đã cười thành tiếng hô hố rồi."Vừa mới Trúc Cơ? Ha ha..."Phương Hiểu chẳng muốn nhiều lời, dù sao mình đã nói thật rồi, tin hay không thì tùy gã ta vậy.Tiêu Y đợi đến lúc Phương Thái Hà đã đi mất, mới thở phì phò quay trở lại bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phình ra, cực kỳ khó chịu, nói: "Tức chết ta rồi, tên đó là cọng hành nào?""Dám nói xấu Nhị sư huynh và Tuyên tỷ tỷ."Lữ Thiếu Khanh vừa lòng đẹp ý với hành vi vừa rồi của Tiêu Y, nhưng lại bất mãn với câu nàng vừa mới nói.Hắn cốc vào đầu nàng, uy hiếp: "Tuyên tỷ tỷ quái quỷ gì, quan hệ giữa ta và nàng ta là thế nào, trong lòng của muội còn chưa rõ hay sao?""Sau này đừng có cố ý làm ta buồn nôn như vậy nữa, bằng không ta sẽ cho muội biết vì sao hoa hồng lại có màu đỏ."Lữ Thiếu Khanh liên tục cốc mấy cái, Hạng Ngọc Thần đằng xa cắt ngang câu chuyện cả nhà thương nhau này."Tiêu sư muội, phụ thân muội đến rồi này, muội có muốn ra nghênh đón không?"Tiêu Y quay đầu lại nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt lộ vẻ khát vọng: "Nhị sư huynh."Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy sự cầu xin trong mắt Tiêu Y, trong lòng mỉm cười, nói: "Được rồi, ta sẽ đi cùng muội."Tiêu Y vui mừng, nhảy xuống cành cây: "Tốt quá đi mất, quả nhiên người đối xử với ta tốt nhất là Nhị sư huynh."Lữ Thiếu Khanh nhảy xuống, đi theo sau, nói thầm: "Gia tộc nghèo nhất Tề Châu."Tiêu Y nghe vậy, quay đầu lại phất tay kháng nghị: "Nhị sư huynh, Tiêu gia chúng ta không phải gia tộc nghèo nhất Tề Châu đâu mà."Thiệt tình, đường tỷ đáng ghét, làm ấn tượng của Nhị sư huynh về Tiêu gia kém như vậy.Tuy Tiêu gia là gia tộc mới nổi lên gần đây, nhưng dầu gì cũng là một trong mấy đại gia tộc, sao mà nghèo nhất được cơ chứ.Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng nhìn thấy một nam nhân trung niên tướng mạo có vài phần tương tự Tiêu Y, dẫn một đám người của Tiêu gia bước tới."Phụ thân!"Tiêu Y nhìn thấy người nọ, hưng phấn kêu một tiếng, sau đó chạy nhào vào trong lòng ông.Người trung niên khuôn mặt nghiêm nghị kia, sau khi nhìn thấy Tiêu Y, nở nụ cười đầy vẻ cưng chiều.Ông vỗ đầu nàng, nói: "Nữ nhi ngoan, phụ thân nhớ con muốn chết rồi.""Sao rồi con, có quen sống ở đây chưa?""Có ai bắt nạt con không?""Có nhớ phụ thân và mẫu thân hay không?"Ông hỏi cả một chuỗi dài, có thể thấy ông yêu thương Tiêu Y đến mức nào.Ông đúng là phụ thân của Tiêu Y, ca ca của Tiêu Sấm, gia chủ Tiêu gia, Tiêu Dũng.Thiên phú của Tiêu Dũng có thể nói là bình thường, thực lực hiện tại chỉ có Kết Đan sơ kì.Không giống đệ đệ của ông, Tiêu Sấm, đã là Nguyên Anh rồi.Lữ Thiếu Khanh nhìn hai cha con Tiêu Y, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.Hắn nhìn theo ánh mắt đó, thấy một người quen.Đó là Tiêu Quần, Tiêu Quần đi ở phía cuối, nhìn chằm chằm vào hắn.Lữ Thiếu Khanh lườm nàng ta một cái, nhếch miệng cười với nàng ta, chọc cho Tiêu Quần tức giận mức trợn trắng mắt.Tiêu Y và Tiêu Dũng nói chuyện với nhau một lát, rồi lôi kéo phụ thân của mình đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh."Phụ thân, đây là Nhị sư huynh của con, Lữ Thiếu Khanh."Nụ cười trên mặt Tiêu Dũng niềm nở hơn nữa, khách khí hành lễ với Lữ Thiếu Khanh."Con bé Tiểu Y này chắc đã làm phiền Lữ công tử ngươi rất nhiều nhỉ? Thật là vất vả cho Lữ công tử rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận