Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1762

Chương 1762
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Thiên Cung môn xem xét, nếu cứ tiếp tục thế này, Ma tộc còn chưa đánh xong mình đã xong trước rồi.
Cho nên, không ngừng cầu viện Trung Châu.
Năm nhà ba phái của Trung Châu ngay lập tức phái người đến.
Đặc biệt là học sinh học viện Trung Châu, đổ tới với số lượng lớn, hóa giải áp lực cực lớn cho Thiên Cung môn.
Đặc biệt là các thiên tài Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ trẻ tuổi, sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn, lực sát thương lớn hơn.
So cùng cảnh giới, Ma tộc đối đầu với tu sĩ nhân tộc bình thường sẽ chiếm được ưu thế rất lớn, phần thắng rất cao.
Có học sinh học viện Trung Châu gia nhập, số lượng Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ hai bên lật ngược lại, nhân loại lại chiếm ưu thế.
Bên này nhân tộc thừa cơ phản công, đoạt lại không ít chiến trường.
Về sau nhân tộc và Ma tộc rơi vào giai đoạn giằng co, song phương đánh nhau có tới có lui.
Nếu thế cục cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nhân tộc có thể phản công Ma tộc.
Nhưng vạn vạn lần không ai ngờ nổi, Thiên Cung môn đột nhiên đầu hàng Ma tộc.
Bên nhân tộc không kịp chuẩn bị, bất ngờ bị phản bội, Ma tộc thừa cơ dồn sức vào đánh công mạnh.
Nhân tộc tan tác.
Đoàn người Lữ Thiếu Khanh từ Đông Châu chạy đến, bọn họ bước vào địa giới Yến Châu như bước vào một thế giới khác.
Trên đường đi, họ giật mình trước những cảnh tượng mà mình nhìn thấy, ngàn dặm không có bóng người, thành trì, thôn trang náo nhiệt xưa kia hiện giờ đã hoàn toàn hoang lương tĩnh mịch.
Vô số thi thể bị vứt bỏ, mặt đất như địa ngục.
Tiêu Y nhìn mà siết chặt nắm tay nhỏ: “Rốt cuộc Ma tộc muốn làm gì?”
“Nhị sư huynh, Thánh Chủ muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn cũng không biết Thánh Chủ muốn làm gì.
Theo như những gì quan sát được trên đường đi, dường như Thánh Chủ không có ý định cho nhân tộc đường sống, cảm giác như đang cày ruộng vậy.
Thanh trừ hết nhân tộc, để cho Thánh tộc làm chúa tể Thập Tam Châu.
Doãn Kỳ cũng thở phì phì: “Quá ghê tởm, Ma tộc đều đáng chết!”
“Ma tộc cũng có người tốt.” Lữ Thiếu Khanh than nhẹ. Nếu người như Nhuế trưởng lão làm Thánh Chủ, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Đáng tiếc, Thánh Chủ chỉ có một.
Quản Đại Ngưu thì hãi hùng khiếp vía, dọc đường đi hắn ta thấy được vô số thi thể tu sĩ Nguyên Anh, thân thể vỡ vụn, không biết Nguyên Anh có trốn đi được không.
“Ma tộc điên rồi sao?”
“Thánh Chủ cứt chó gì nữa, nhất định là một tên điên.”
Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ đồng tình: “Đúng là một kẻ điên, nhưng nó là một tên điên tỉnh táo.”
Nhân tài đáng sợ như vậy. Tên điên không đáng sợ, đáng sợ là một tên điên có lý tính.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng bực, khi ở Thánh địa hắn cũng bị Thánh Chủ tính toán, ngay cả việc mở ra khe hở màu đen cũng là mục đích của Thánh Chủ.
Điều này khiến cho Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, đánh không lại lão ta cũng không thể ngu hơn hắn ta được.
Giao thủ với người thế này, hơi sơ sẩy một cái là sẽ bị chơi tới chết.
“Tên điên kia điên rồi, còn có tỉnh táo gì nữa?” Quản Đại Ngưu muốn cho Lữ Thiếu Khanh một tiết ngữ văn: “Câu này của ngươi có vấn đề!”
Nhìn Quản Đại Ngưu, Lữ Thiếu Khanh lại dâng lên xúc động muốn đánh hắn ta: “Mập kia, có tin tức gì nữa không?”
Quản Đại Ngưu lắc đầu tỏ ý là không có.
Hiện tại ở Yến Châu này hỗn loạn tưng bừng, dù là Thiên Cơ Các cũng không có được bao nhiêu tin tức.
Nghe nói lúc này nhân tộc đã tứ tán, thân ai nấy lo, ngay cả Điểm Tinh phái cũng co vào phòng tuyến, co đầu rút cổ.
Ma tộc đã chiếm được hơn phân nửa Yến Châu, hung diễm ngập trời.
Đột nhiên Lữ Thiếu Khanh nhìn ra xa.
Tiêu Y tinh mắt nhận ra tò mò hỏi: “Nhị sư huynh, sao vậy?”
“Có người đến.”
Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói vậy, không bao lâu sau có tiếng hét phía xa vọng lại.
Sau đó, có mấy bóng người hiện ra trước mặt bọn họ.
Đi đầu là một nam nhân khôi ngô, sau lưng hắn ta cũng là mấy người nữa cũng khôi ngô.
Đi đầu là nhân tộc, phía sau là mấy vị Ma tộc.
Phía xa xa, sóng linh khí trùng trùng điệp điệp, khí tức bạo ngược như phong bạo gào thét lao về phía nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù còn cách rất xa, nhưng ở đây mấy người đều có thể cảm nhận được khí tức suy yếu và uể oải của tu sĩ nhân tộc, xem ra hắn ta đã bị thương không nhẹ.
Mà sau lưng hắn ta sát khí ngập trời, Ma tộc vẫn đuổi theo không tha.
Tiêu Y tinh mắt nhận ra: “A, hình như hắn ta là người của học viện, tên Triều…. Triều Khai à?”
“Trước đó ta muốn luận bàn với hắn ta, hắn ta còn không chịu đâu.”
Quản Đại Ngưu nhíu mày: “Kỳ lạ, Triều Khải là Đại sư huynh Thiên Cung môn, không phải Thiên Cung môn đã đầu hàng rồi sao? Sao Ma tộc còn đuổi giết hắn ta?”
Doãn Kỳ rút cự kiếm vung vẩy mấy lần: “Cứu đối phương đi đã, chẳng phải sẽ biết sao?”
Quản Đại Ngưu nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, trong số các Ma tộc truy sát Triều Khải có hai vị Hóa Thần.
“Nhìn ta làm gì? Ra tay đi!”
Lữ Thiếu Khanh khoanh tay, khoan thai đứng một bên: “Chỉ là Hóa Thần thôi, ngươi đi là được, cố lên.”
“Ta không có ý định ra tay bắt nạt người ta.”
Quản Đại Ngưu không nhịn được mà giãy nảy lên: “Chỉ là cái cọng lông ấy, ta vẫn là Nguyên Anh!”
Mẹ nó, ngươi là Luyện Hư kỳ, ngươi không ra tay, chẳng lẽ muốn để Nguyên Anh nho nhỏ là ta đây ra tay?
Nói đùa cái gì?
“Nguyên Anh thì làm sao? Đồ nhát chết!” Doãn Kỳ vung cự kiếm lao ra đầu tiên, Tiêu Y theo sát đằng sau.
Triều Khải sinh lòng tuyệt vọng. hắn ta đã không còn nhớ mình đã trốn được bao lâu rồi nữa.
Thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, vết thương trên người không ngừng nhắc nhở hắn ta không chống đỡ nổi nữa.
So với vết thương trên da thịt, trong lòng hắn ta còn đau khổ hơn.
Vạn vạn lần hắn ta không ngờ nổi môn phái của mình lại đầu hàng.
Đây chính là môn phái mà hắn ta sống từ nhỏ đến lớn, là nhà của hắn ta.
Đầu hàng cũng không nói cho hắn ta một tiếng, khiến hắn ta cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Thân là Đại sư huynh Thiên Cung môn, môn phái đầu hàng, hắn ta cũng bị các bạn học chất vấn, căm thù, thậm chí là đánh.
Tất cả đều khiến hắn ta mỏi mệt, trong lòng trong tim đều đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận