Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1431: Thiên tài Trung Châu

Chương 1431: Thiên tài Trung ChâuChương 1431: Thiên tài Trung Châu
Nhắc đến Ngao gia, trong giọng Giản Bắc mang theo giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, rất vui vẻ: "Ngao gia làm việc bá đạo, xem như gặp báo ứng."
"Tuy nhiên gần đây bọn hắn đang chuẩn bị kết thông gia, định đặt tinh lực lên đời sau, ý đồ bồi dưỡng ra hậu đại cường đại hơn."
Tiêu Y nghe vậy, lộ ra chán ghét: "Thế mà là nam nhân sao?"
Giản Bắc một trăm cái tán thành: "Không sai, không phải nam nhân."
Tiêu Y thuận thế khinh bỉ, nàng không có ấn tượng tốt gì với ngũ gia tam phái: "Ngươi cũng không phải." Giản Bắc lập tức im lặng, tiểu nha đầu này có vẻ có thành kiến rất lớn với hắn ta.
"Sau đó là tam phái, mạnh nhất của bọn hắn đều là Đại sư huynh."
Trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh trò chuyện với Giản Bắc, từ từ tìm hiểu tình hình ở Trung Châu.
Giản Bắc quen đường nên ra khỏi rừng rậm Dịch Ngữ rất dễ dàng.
Theo thời gian trôi qua, số người gặp được cũng dần dần nhiều lên.
Cũng có người quen biết cũ, trên đường đi, không ít người sau khi phát hiện là Giản Bắc liền nhao nhao tiến lên định chào hỏi, từ đó có thể thấy được thân phận và địa vị của Giản Bắc.
Đi khoảng hơn một tháng sau, phi thuyền đã ra khỏi rừng rậm Dịch Ngữ. Sau khi ra ngoài, Giản Bắc hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi có dự định gì tiếp theo không?"
Bên này Lữ Thiếu Khanh đang xem Thiên Cơ Bài, đọc tin tức trên đó.
Hắn nghe thấy lời của Giản Bắc liền thu Thiên Cơ Bài lại, thở dài nói: "Cũng không biết nữa, đến học viện Trung Châu xem thử đi."
Lữ Thiếu Khanh không có ý định đi học viện Trung Châu nhưng Kế Ngôn và Tiêu Y muốn đi.
Mắt Giản Bắc sáng lên: "Học viện Trung Châu còn nửa năm nữa mới chiêu sinh, trong khoảng thời gian này không bằng đại ca tới Giản gia ta ở lại đi?"
"Ta sẽ chiêu đãi đại ca thật tốt, báo đáp ơn cứu mạng của đại ca."
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn qua Giản Bắc: "Ngươi nhiệt tình như vậy, có phải đang có ý định xấu xa gì không?"
Giản Bắc vội vàng khoát tay phủ nhận: "Đại ca nói đùa, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao có thể làm chuyện bất lợi cho đại ca chứ?"
Hải lão bên cạnh sốt ruột đến mức vò đầu, nhiều lần muốn mở miệng ngăn cản.
Người có lai lịch không rõ tránh cũng không kịp, ngươi còn muốn mang về nhà?
"Như vậy thì ngại quá, ta sợ gây thêm rắc rối cho ngươi."
Giản Bắc cười ha ha một tiếng: "Không có việc gì, có thể gây thêm rắc rối gì cho ta cơ chứ?"
"Đại ca đến chỗ của ta, ta cầu còn không được mà. Cứ quyết định như vậy đi, đến Giản gia ta ở." Cứ như vậy, Giản Bắc khống chế phi thuyền, mang theo Lữ Thiếu Khanh liên tục đi đường, đi tới Nhữ thành!
Tiêu Y đứng trên phi thuyền, nhìn thấy sự phồn vinh của Nhữ thành không kìm được sợ hãi thán phục: "Thật phồn hoai"
Nhữ thành, vị trí ở trung tâm Trung Châu, là vị trí trung tâm nhất.
Xê dịch đi một chút xíu thì sẽ không được gọi là trung tâm nữa.
Nơi này cũng là nơi có linh khí nông đậm nhất Trung Châu, linh mạch chủ yếu nhất cũng hội tụ trong đó.
Nhữ thành trước kia vốn là một tòa thành nhỏ, không có tiếng tăm gì, theo thời gian phát triển, linh mạch nơi này được phát hiện.
Nhữ thành nơi này trở thành chiến trường và mục tiêu tranh đoạt chủ yếu của các thế lực lớn Trung Châu.
Nơi này từng có một độ bị vỡ nát, Nhữ thành nhìn thấy bây giờ là thành trì sau không biết bao nhiêu lần chữa trị rồi.
Sau một thời gian dài phát triển, dần dần dưới sự cầm đầu của ngũ gia tam phái, bên dưới đã trở thành nơi ở của vô số thế gia, môn phái.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, tâm mắt quét tới đâu cũng đều là những tòa kiến trúc nối tiếp nhau, san sát kéo dài, dòng người rộn ràng náo nhiệt, đưa mắt về nơi xa giống như một vệt đen kéo dài đến chân trời.
Thánh địa trên Hàn Tinh so với nơi này giống như một huyện thành nhỏ vậy.
Phi thuyền xẹt qua bầu trời, trực tiếp bay thẳng về một hướng.
Sau khi phi hành được một khoảng thời gian, đột nhiên rộn ràng nhộn nhịp sau lưng trong nháy mắt biến mất, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn như tiến vào một thế giới khác.
Lữ Thiếu Khanh đồng thời cảm giác được trong không khí cất giấu ba động linh lực, cảm nhận được trần pháp che giấu.
Hơn nữa cấp bậc trận pháp này không thấp, ít nhất là ngũ phẩm, thậm chí là đại trận lục phẩm trở lên.
Đồng thời, linh khí nơi này nồng đậm không chỉ gấp mười lần so với ngoại thành.
Sương trắng mịt mờ, dưới sự tưới nhuần của linh khí nồng đậm, xung quanh nơi này tràn ngập khí tức nhẹ nhàng nhu hòa như tiên cảnh.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm gật đầu, có được chỗ như vậy, cho dù là con lợn thì cũng sẽ thành tỉnh. Lăng Tiêu Phái mặc dù cũng tự xưng linh khí nông đậm, là nơi đứng đầu ở Tề Châu nhưng so với nơi này vẫn kém rất nhiều.
Nếu Lăng Tiêu Phái có linh khí nông đậm thế này thì hẳn và Kế Ngôn đã thành Hóa Thần từ sớm rồi.
Bát Giới nhìn thấy Tiêu Y sợ hãi thán phục trong lòng đắc ý, mặt mũi sáng sủa: "Nơi này là nơi thuộc về Giản gia chúng ta"
Nhữ thành có thể nói rất lớn, nhưng đối với cao thủ mà nói lại rất nhỏ.
Cho nên, những thế lực lớn như Gian gia sẽ tách ra một không gian, kết nối với Nhữ thành.
Tựa như Nhữ thành là tiền viện của gia tộc, còn không gian mở ra là hậu viện của gia tộc.
Tuy nhiên cho dù là tiền viện thì nơi đó cũng cực kì rộng lớn.
Bình thường trong thành, dùng truyền tống trận là phương thức xuất hành chính.
Sau khi tới Nhữ thành, sắc mặt Hải lão dễ coi hơn rất nhiều, trái tim đang †reo cao cũng được buông lỏng.
Ở đây, sẽ không ai còn dám gây chuyện nữa.
Phải đi báo cáo với Nam tiểu thư mới được.
Sau khi trở về Hải lão lấy cớ dưỡng thương vội vàng rời đi.
Sau khi rời đi, Hải lão lập tức đi thẳng đến chỗ tu luyện của Nam tiểu thư trong miệng ông ta.
"Nam tiểu thư, có đó không?"
Hải lão đi đến ngoài cửa, vô cùng cung kính. Thái độ hoàn toàn không giống với Giản Bắc trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận