Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 133 - Quá mạnh, mình có còn cơ hội không?



Chương 133: Quá mạnh, mình có còn cơ hội không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh lộ tia thất vọng: “Không có sao?”Thiều Thừa không kìm được, mắng: “Khốn kiếp, ngươi định làm gì? Diệt phái, lời này mà ngươi cũng dám nói ra. Thật sự cho rằng Lăng Tiêu Phái chúng ta vô địch thiên hạ sao?”Ngu Sưởng gật đầu, bày tỏ sự đồng ý: “Thế giới có mười ba châu, mặc dù tông môn san sát, thực lực các phái không giống nhau nhưng cũng rất hiếm khi xảy ra chiến tranh diệt phái. Lăng Tiêu Phái chúng ta và Quy Nguyên Các, Song Nguyệt Cốc là ba phái thế chân vạc ở Tề Châu, có cạnh tranh qua lại với nhau cũng có liên hợp. Không ai có năng lực đi diệt một môn phái nào trong này, những lời này của ngươi đừng nói trước mặt người ngoài. Bằng không người khác sẽ nghĩ Lăng Tiêu Phái chúng ta dã tâm bành trướng muốn độc chiếm Tề Châu, như vậy sẽ có ảnh hưởng bất lợi cho chúng ta. Hơn nữa, còn có… được rồi, những chuyện này các ngươi tạm thời chưa biết vẫn hơn, đợi tới Nguyên Anh kỳ rồi hẵng nói đi.”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Vậy chẳng phải đang dùng tiền công để đi du lịch sao? Thế có gì hay?”Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ tia thất vọng, xem ra con đường môn phái này đi không thông rồi, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.Thiều Thừa thấy trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ tia thất vọng liền nói: “Xảy ra chuyện gì? Chắc chắn tiểu tử ngươi đã gặp phải phiền phức rồi, nói ra đi.”Lữ Thiếu Khanh thu lại cảm xúc, cười khì khì nói: “Không có ạ.”“Chẳng qua con chỉ cảm thấy giờ Đại sư huynh lĩnh ngộ được Kiếm Tâm Thông Thần, đã tiến thêm một bước. Cho dù là Song Nguyệt Cốc hay Quy Nguyên Các đều đã bị bỏ lại xa phía sau. Như vậy, ắt hẳn hai đại môn phái này sẽ không cam tâm bị tụt lại, rất có thể sẽ cùng liên kết nhắm vào Lăng Tiêu Phái chúng ta.”Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến mắt Tiêu Y sáng lên.Nhị sư huynh còn có cả bản lĩnh này?Hắn cũng có cái nhìn riêng của mình đối với sự phát triển môn phái?Ngu Sưởng không kìm được nhìn Lữ Thiếu Khanh nhiều thêm một chút.“Tiểu tử ngươi hiếm khi có cái nhìn như vậy nhỉ.”Sau đó ông thở dài một tiếng: “Đáng tiếc.”Tiếp theo ông trừng mắt: “Vì sao ngươi vẫn lười như vậy chứ?”Lữ Thiếu Khanh cười khì khì xem thường.“Thời gian tu luyện con còn không có làm sao có thời gian quan tâm đến những chuyện này.”Tất cả mọi người ở đây đều cạn lời.Thời gian của ngươi không dùng để ngủ nướng thì cũng dùng để đến Thiên Cơ Bài sống cuộc sống phóng túng.Có thời gian để tu luyện sao?Thật sự tưởng chúng ta mù rồi sao?Thiều Thừa nói với Lữ Thiếu Khanh: “Chuyện môn phái không cần ngươi phải lo lắng, chưởng môn tự có chừng mực.’Lữ Thiếu Khanh mỉm cười không nói thêm gì nữa.Sau đó hắn nằm dựa vào buồng nhỏ trên tàu tự hỏi.Khi phi chu đến bầu trời trên thành Lăng Tiêu, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nói: “Sư phụ, chưởng môn, sư bá, con tạm thời chưa về môn phái, con vào thành đi dạo cho khuây khỏa đây.”Tiêu Y đứng dậy phấn khởi kêu lên: “Nhị sư huynh, ta đi cùng huynh.”Ánh mắt Tiêu Sấm trở nên sắc bén.Lữ Thiếu Khanh thấy thế khoát khoát tay: “Đi cái gì, về viết lại những điểm tâm đắc của muội đi.”Vừa nhắc tới những điểm tâm đắc trước mắt Tiêu Y tối sầm lại, lập tức cảm thấy nhân sinh vô vọng, bĩu môi ngồi xuống.Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong đường phố phồn hoa, cười hắc hắc, hòa mình vào dòng người...…Trương Tòng Long nhìn phi chu ngã trên mặt đất, đau lòng không thôi.Phi chu Ngũ phẩm, đây là công cụ xuất hành mà môn phái cho gã ta.Bây giờ bị hư ở đây, nếu muốn sửa chữa, không tốn mấy vạn, mấy chục vạn linh thạch là không được.Nhưng so với đau lòng, Trương Tòng Long nhìn phi chu của Kế Ngôn dần đi xa, trong lòng càng thêm chấn động, không cam lòng, còn có ghen tị.Gã ta không thể nào ngờ Kế Ngôn lại lợi hại đến nước này.Mới bước vào Nguyên Anh, đã dám chiến đấu với đại năng Nguyên Anh thành danh đã lâu.Gan dạ sáng suốt hơn người!Trưởng lão Quy Nguyên Các Thương Chính Sơ, có thực lực Nguyên Anh trung kỳ, thế mà không thể dựa vào kiếm ý áp chế Kế Ngôn, cuối cùng còn phải chơi xấu dùng tới cảnh giới, khó khăn lắm mới áp chế được hắn ta.Kiếm ý vô song!Cuối cùng, dưới sự chèn ép của Thương Chính Sơ, bất ngờ ngộ đạo: lĩnh ngộ cảnh giới kiếm ý tầng ba.Kiếm Tâm Thông Thần.Thiên phú vô địch!Biểu cảm của Trương Tòng Long vô cùng khó coi.Trước giờ gã ta không phục Kế Ngôn, cho rằng Kế Ngôn chỉ có thiên phú tốt hơn gã ta một chút, cũng may mắn hơn một chút mà thôi.Gã ta luôn xem Kế Ngôn là đối thủ lớn nhất của mình, hy vọng mình có thể đánh bại Kế Ngôn, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ Tề Châu.Sự việc hôm nay, khiến Trương Tòng Long không khỏi cảm thấy vô lực.Kế Ngôn đã bỏ xa gã ta.Gã ta muốn đuổi kịp Kế Ngôn, không phải chỉ cần trả giá sự cố gắng gấp mười lần, gấp trăm lần là được.Đối mặt với đối thủ như vậy, cho dù là Trương Tòng Long, trong lòng cũng khó nén uể oải.Quá mạnh, mình có còn cơ hội không?Trương Tòng Long thầm hỏi mình.Có điều!Dù sao Trương Tòng Long cũng là Trương Tòng Long, ánh mắt của gã ta từ từ trở nên kiên định.Kế Ngôn, ta sẽ không thua ngươi.Bây giờ ngươi cứ việc đắc ý đi, ta nhất định sẽ đuổi theo, sau đó đánh bại ngươi.Khiến ngươi mãi mãi không thể trở mình.Ý chí chiến đấu trong lòng Trương Tòng Long dâng cao"Ngươi, là đối thủ của ta."Trương Tòng Long bất chợt cảm thấy bên cạnh mình có một bóng đen chớp lóe.Gã ta quay đầu xem thử, hành lễ: "Trưởng lão!"Người tới chính là Thương Chính Sơ.Thương Chính Sơ đưa lưng về phía Trương Tòng Long, hỏi: "Các đệ tử thế nào rồi?"Trương Tòng Long nói: "Bẩm trưởng lão, trừ một vài đệ tử thụ thương, những người khác không sao cả."Một kiếm kia của Thiều Thừa tràn ngập sát khí, hận không thể dùng một kiếm chém hết đệ tử Quy Nguyên Các.May mà Thương Chính Sơ cứu viện đúng lúc, trừ một vài đệ tử bị thương, không có ai thiệt mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận