Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 316 - Chức chưởng môn nhường lại được



Chương 316: Chức chưởng môn nhường lại đượcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn lại không đồng ý, thái độ của hắn ta kiên quyết, nhất định phải tự mình giết con quái vật kia."Nó là của ta, ai cũng không thể cướp."Kế Ngôn đằng đằng sát khí, hận ý ngút trời, lần đầu tiên sinh ra sát tâm kiên quyết như thế.Con quái vật này chẳng những làm sư phụ hắn ta bị thương, làm cho hắn ta cảm nhận được vô lực, xem như đã nhục nhã hắn ta.Thù này không báo không phải quân tử.Ngu Sưởng, Thiều Thừa đều khuyên bảo Kế Ngôn không cần như thế.Nếu trận pháp của Lữ Thiếu Khanh có thể giết chết quái vật, vậy để cho trận pháp giết chết quái vật đi, không cần tự mình ra tay.Nhưng cho dù bọn họ khuyên bảo như thế nào, Kế Ngôn đều không đồng ý.Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mở trận pháp ra, để ta vào giết nó."Vô Khưu sáng lên, ong ong vang lên hai cái, giống như đại diện cho quyết tâm của chủ nhân.Lữ Thiếu Khanh mắng một câu: "Quả nhiên có bệnh."Nhưng hắn cũng không nói nhiều, đi đóng trận pháp.Thái độ của Kế Ngôn kiên quyết như thế, ai cũng không khuyên được.Nếu đã không lay chuyển được Đại sư huynh thì chỉ có thể tùy hắn ta.Trận pháp đóng cửa, thanh âm rống giận bên trong truyền ra, một bóng đen lao ra từ bên trong.Trong tầm mắt mọi người, bộ dáng quái vật vô cùng thê thảm.Lân giáp trên người rơi xuống từng mảng lớn, rất nhiều bộ phận đều bị đánh cháy đen, bốc khói trắng, vết thương chồng chất, máu đen không ngừng chảy ra từ vết thương trên người, nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra âm thanh xèo xèo.Khí tức của nó suy yếu rất nhiều, đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian, đại trận này đủ để xóa sổ nó."Haiz, đáng tiếc."Lữ Thiếu Khanh thở dài, giọng nói mang theo tiếc nuối.Quái vật da dày thịt dày, lực phòng ngự kinh người, mới có thể kiên trì ở bên trong lâu như vậy.Nếu như là tu sĩ nhân loại, không dùng pháp khí, lúc này hẳn là đã bị đánh cho không còn gì.Nhưng mà cũng không kém nhiều lắm, hiện tại thực lực của con quái vật này không bằng ba phần thời kỳ toàn thịnh, Kế Ngôn đối phó nó dư dả.Kế Ngôn thấy được quái vật, sát khí ngút trời, Vô Khưu trong tay rung lên.Hắn ta lạnh lùng nhìn về phía quái vật vọt tới chỗ mình, không hề né tránh mà chỉ lạnh lùng nhìn quái vật, đợi đến thời cơ thích hợp.Kế Ngôn giơ trường kiếm Vô Khưu trong tay lên, bổ ra một kiếm sáng chói với quái vật.Trong phút chốc, trong thiên địa giống như chỉ còn lại có một kiếm này.Giống như mặt trời, trở thành tiêu điểm duy nhất trong thiên địa.Phong mang kiếm ý giống như bão táp mặt trời, tàn sát bừa bãi hết thảy, bao phủ quái vật.Con quái vật này đã bị bổ đến kêu rên liên tục ở trong đại trận, sau khi lao ra, trong đầu đã bị hận ý triệt để lấp đầy.Rời khỏi đại trận, nó chỉ muốn hủy diệt toàn bộ tu sĩ nhân loại.Kế Ngôn dám đứng ở trước mặt chính là nó mục tiêu báo thù thứ nhất.Nhưng mà một kiếm này của Kế Ngôn đã làm cho nó khôi phục lý trí, nhìn một kiếm sáng chói như mặt trời, dường như muốn bổ đôi thiên địa.Quái vật sợ hãi, sợ hãi giống như cỏ dại điên cuồng, lan tràn sinh trưởng từ trong linh hồn của nó rồi nhanh chóng lấp đầy thân thể của nó.Quái vật không biết sợ hãi hoàn toàn hiểu được cái gì là sợ hãi.Nó xoay người bỏ chạy, đối mặt với một kiếm Kế Ngôn này, hiện tại nó không có bất kỳ lòng tin, cũng không có bất kỳ dũng khí ngăn cản.Ở trước mặt một kiếm này, nó cảm giác bản thân giống như con kiến hôi, căn bản không ngăn cản nổi thiên uy giáng lâm."Grào!"Quái vật hoảng sợ gầm rú, thanh âm mang theo sợ hãi vô tận.Vào thời khắc sinh tử, nó bộc phát tiềm lực bản thân, thương thế trên người giống như đã khỏi hẳn, tốc độ còn nhanh hơn so với trước, trong nháy mắt đã xuất hiện ở xa xa.Nhưng tốc độ của nó có nhanh hơn nữa, cũng không tránh thoát một kiếm này của Kế Ngôn.Khi kiếm quang rơi xuống bao phủ nó, quái vật vô lực ngăn cản, chỉ có thể phí công giãy dụa, kêu rên, gầm rú.Cầu xin tha thứ, sợ hãi, phẫn nộ, không cam lòng, đủ loại cảm xúc hỗn tạp trong đó, giống như một khúc tấu, đưa quái vật lên đường.Nhìn quái vật mất đi sinh mệnh, thân thể tan thành mảnh vỡ lả tả từ trên trời rơi xuống.Sát khí trên mặt Kế Ngôn rút đi, khôi phục bình tĩnh, xem như báo thù xong.Mặc dù có sư đệ giúp đỡ, nhưng mà nếu không có sư đệ hỗ trợ, Kế Ngôn muốn tru sát con quái vật kia là hoàn toàn làm không được.Kế Ngôn nhìn thoáng qua sư đệ của mình.Lại thấy Lữ Thiếu Khanh bất mãn nhìn chằm chằm vào hắn ta."Hỗn đản, huynh có thể khiêm tốn một chút được hay không? Huynh dùng một kiếm bổ nó thành mảnh nhỏ, chẳng may trên người nó có vật đáng giá thì sao? Vì giúp huynh làm cái chuyện ngu ngốc này, đến giờ ta vẫn còn ở trạng thái lỗ vốn đấy."Lữ Thiếu Khanh tràn ngập oán khí.Trên mặt Kế Ngôn nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười."Đệ tự đi xem đi, có lẽ còn có chút cặn bã."Lữ Thiếu Khanh càng tức giận, mắng to: "Ta thấy huynh chính là một tên cặn bã đấy."Sau khi nói xong, chạy về phía quái vật ngã xuống.Dù sao cũng là quái vật Nguyên Anh trung kỳ, không chừng còn có vài thứ tốt.Thiều Thừa nhìn thấy đồ đệ của mình tham tiền như thế, ông lại đỡ trán, mắng: "Mắt đều chui vào trong linh thạch rồi."Quá mất mặt, ở trước mặt tổ sư, mặt mũi của sư phụ ông bị ném đến không còn một chút nào.Ánh mắt Kha Hồng tràn đầy thưởng thức, tấm tắc khen ngợi: "Tiểu tử tốt, có hai cái."Đánh giá của ông cụ đối với Lữ Thiếu Khanh liên tiếp tăng lên vài cấp.Dùng trận pháp vây khốn một con quái vật cấp Nguyên Anh, đủ để kinh rớt ánh mắt của rất nhiều người.Càng đáng ngưỡng mộ hơn chính là, tiểu tử này có đầu óc thông minh, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng hoàn toàn đáng giá, thu hoạch rất lớn.Vây khốn một con quái vật cảnh giới tầng 6, giải phóng chiến lực của Kế Ngôn, hợp sức giết chết một con quái vật.Hiện tại quái vật cảnh giới tầng 6 cũng bị giết chết.Kết quả, mười con quái vật Nguyên Anh giờ chỉ còn lại một con quái vật cảnh giới tầng 9.Đến lúc đó mọi người hợp sức, đã đứng ở thế bất bại.Kha Hồng càng nhìn Lữ Thiếu Khanh lại càng hài lòng.Trách không được Thiều Thừa tiểu tử lại coi trọng hắn như thế.Thiên phú có lẽ so ra kém Kế Ngôn, nhưng đầu óc rất thông minh.Không chừng danh hiệu người thông minh nhất Lăng Tiêu Phái cũng không phải nói suông.Nghĩ tới đây, Kha Hồng nói với Ngu Sưởng: "Ngu Sưởng tiểu tử, ta thấy vị trí chưởng môn của ngươi sắp nhường lại được rồi đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận