Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1194: Muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sân

Chương 1194: Muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sânChương 1194: Muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sân
Mặc Quân xuất hiện, chỉ vào Giáp Xích hét lớn: "Tiểu tặc, nhìn ta chém chết ngươi."
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sao lốm đốm đầy trời, lấp lóe trên bầu trời lờ mờ tối, tỉnh quang phóng xuống hóa thành từng đóa hỏa diễm.
Như vô số tỉnh linh hỏa diễm nhảy múa, trải rộng bầu trời, bao vây Giáp Xích lại.
Hỏa diễm xoay tròn, trông rất đẹp mắt, nhưng tản ra nhiệt độ kinh khủng bóp méo bầu trời, cũng làm cho Giáp Xích cảm nhận được nguy hiểm.
Hỏa diễm hội tụ về phía Giáp Xích, Giáp Xích ở giữa tự như trung tâm vòng xoáy không ngừng hấp dẫn hỏa diễm. "Cút!" Giáp Xích gầm thét một tiếng, sương mù màu đen tăng vọt, vờn quanh xoay tròn, hóa thành lốc xoát màu đen dùng để ngăn cản xung kích hỏa diễm.
Từng đóa hỏa diễm bị sương mù màu đen ma diệt nhưng chung quanh có vô số hỏa diễm, không ngừng xung kích, rất nhanh đã thôn phệ Giáp Xích trong ngọn lửa.
Cuối cùng một tiếng hét thảm vang lên, âm thanh thê lương tuyệt vọng quanh quẩn trên bầu trời.
Hỏa diễm tán đi, kiếm ý đầy trời cũng biến mất theo, thân thể Giáp Xích đã thủng trăm ngàn lỗ, hắn ta thoi thóp, sương mù màu đen trên người vô cùng mỏng manh.
Thân thể Giáp Xích từ trên trời rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh lại nhẹ nhõm bổ sung một kiếm. Giáp Xích đánh mất sức chiến đấu cũng bị chém thành hai nửa, cơ thể cũng bốc lên một cỗ sương mù màu đen đặc thù.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế mắt sáng lên, lần nữa vung tay lên, triệu đám sương mù màu đen này tới sau đó thôn phệ như bổ sung năng lượng.
Tiếp theo, hắn ra tay lấy một mồi lửa đốt thi thể Giáp Xích.
Dám khi dễ nữ nhi của hắn, nhất định phải nghiền xương thành tro.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh giải quyết xong Giáp Xích ánh mắt liền rơi lên người Lận Vũ đang đờ đẫn ở nơi xa.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh tới, lạnh lẽo hờ hững khiến Lận Vũ tự xưng từng trải qua sóng to gió lớn cũng không kìm được cảm thấy nghiêm túc, cơ thể cứng ngắc. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn qua khiến ông ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ tiện tay bắt ông ta làm thịt.
Tuy nhiên vào lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Lữ Thiếu Khanh đưa ánh mắt dời đi khiến Lận Vũ cuối cùng nhẹ nhàng thở phào.
Áp lực quá lớn.
Lận Vũ nhẹ nhàng thở phào cũng nhìn sang theo tiếng kêu, lại khiến ông ta khiếp sợ rồi.
Quái vật Tế tư thực lực không chênh lệch lắm với ông ta, thậm chí còn cường đại hơn mấy phần hiện đang che lấy cơ thể mình kêu rên.
Một đạo vết thương sâu đủ thấy xương gần như chém nó thành hai khúc, máu đen vẩy ra tung tóe, kiếm ý trên vết thương nồng đậm như con sâu hút máu đang thôn phệ huyết nhục của nó.
Thần sắc Kế Ngôn tỉnh táo cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt không vui không buồn, hắn ta như thế còn tản mát ra khí tức cường đại khiến cho người ta kính Sợ.
Trong lòng Lận Vũ không kìm được chửi thề.
Thế giới này từ lúc nào trở nên không bình thường như vậy?
Sao trong chốc lát lại mọc ra nhiều thanh niên yêu nghiệt đến thế?
Kẻ gọi là thiên tài trong tổ chức Thí Thần so với bọn họ thực sự kém quá xa.
Sau khi quái vật Tế tư kêu thảm vài tiếng, sương mù màu đen cuốn lên, bao lấy vết thương, sau khi nhúc nhích một trận, vết thương lại một lần nữa khép lại. Tự mang kỹ năng vú em.
Hai mắt đỏ ngầu của nó lộ ra tia kiêng kị thật sâu, Kế Ngôn quá mạnh, ép cho nó không ngẩng đầu được lên
Nó nhìn Kế Ngôn khí định thân nhàn, không vội vã tiến công liền lộ ra tia oán hận, đột nhiên lao lên trên bầu trời bộ tộc Nguyên Huyên.
Nó rướn cổ lên gầm gừ với bên dưới, há to mồm hút mạnh một cái.
Trên người tộc nhân bộ tộc Nguyên Huyên bên dưới lần lượt toát ra một cỗ sương mù màu đen, tụ đến, bị quái vật Tế tư hấp thu.
Người bộ tộc Nguyên Huyên bên dưới lần lượt hét thảm lên, bọn hắn quỳ trên mặt đất, thống khổ không chịu nổi.
Cỗ sương mù màu đen trong cơ thể rời thể tạo ra tổn thương lớn lao đối với bọn hẳn. Có người thổ huyết, có người hôn mê.
Ngay cả những tộc nhân đang chiến đấu cũng lần lượt kêu thảm mất sức chiến đấu khiến người tổ chức Thí Thần thở phào một hơi.
Bọn hắn nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía quái vật Tế tư trên bầu trời, xuất thủ vào lúc này, là đồng đội heo à?
Quái vật Tế tư được bổ sung sương mù màu đen chẳng những khôi phục trạng thái, mà khí tức không ngừng kéo lên, liên tiếp nâng cao.
Sau khi Lận Vũ nhìn thấy không kìm được kêu to lên: "Nhanh, ngăn cản nó, không thể để cho nó thuận lợi đột phá."
Nhưng Kế Ngôn thờ ơ, lạnh lùng nhìn khí tức của quái vật Tế tư đang không ngừng kéo lên, hắn ta đang chờ.
Lận Vũ thấy Kế Ngôn không động thủ, tức giận đến mức dậm chân.
Loại thanh niên này đúng là đáng ghét, chẳng biết nghe lời người già chút nào.
Sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi.
Ông ta hét lên với Lữ Thiếu Khanh ở gần hơn: "Vị công tử này, ngươi mau bảo hắn động thủ, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."
Lữ Thiếu Khanh trả lời một câu: "Ta quản sống chết của huynh ấy làm gì."
Sau khi nói xong, liền tiến vào buồng nhỏ trên tàu, để lại với Tiêu Y một câu: "Không có việc gì đừng đến phiền ta”
Tiêu Y bên này đang ôm đại Bạch tiểu Bạch chữa thương, hai con linh sủng như con ruồi bị đánh bay, thụ thương không nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Tiêu Y nghe thấy lời Lữ Thiếu Khanh vội vàng hỏi: "Nhị sư huynh, huynh định làm gì?"
"Đi ngủ!"
Lận Vũ ở nơi xa nhìn qua vô cùng cạn lời, ông ta thật sự hoài nghỉ, bọn hắn cùng một cọn sao?
Vào thời khắc mấu chốt lại chạy đi ngủ?
Nói đùa gì vậy, đối thủ dễ đối phó như vậy sao?
Quả nhiên, khí tức quái vật Tế tư nhảy lên tới cực hạn, cảnh giới đã sánh vai với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín nhân loại.
Thực lực tăng nhiều, quái vật Tế tư đã một lần nữa tìm lại được tự tin.
Trong ánh mắt nó lộ ra tia đắc ý, ngửa mặt lên trời gầm thét, khí tức cường đại cuốn tới.
Sương mù màu đen từ trên người nó tràn ra, bóng tối không ngừng mở rộng, quái vật Tế tư trong sương mù màu đen càng nhìn càng kinh khủng, như ma vương giáng lâm trong nhân thế, mang theo hủy diệt mà đến khiến thời gian run rẩy.
Người bộ tộc Nguyên Huyên bên dưới sau khi nhìn thấy cảnh này nhao nhao quỳ xuống đất cúng bái.
"Tế tư đại nhân, mong rằng mau cứu chúng taI"
"Tế tư đại nhân, giết những Phản Đạo giả này trả lại cho bộ tộc ta sự thanh tịnh"
"Tế tư đại nhân vạn tuế, tế thần đại nhân vạn tuết"
"Giết sạch những phản đạo giả này..." Chương 1195: Ta muốn đi ngủ
Mặc dù quái vật Tế tư đã thu hồi sương mù màu đen về khiến những người của bộ tộc Nguyên Huyên đều bị thương nghiêm trọng, nhưng bọn hắn được tẩy não từ nhỏ không hề có chút oán giận quái vật Tế tư, ngược lại còn càng thêm cúng bái.
Lận Vũ tức giận đến mức chửi ầm lên: "Bùn nhão không dính lên tường được, ngu xuẩn..."
Quái vật Tế tư thực lực tăng lên, ánh mắt âm u rơi lên người Kế Ngôn, coi Kế Ngôn như một kẻ tự tìm đường chết.
"Gừ
Quái vật Tế tư gầm lên giận dữ, thân ảnh biến mất trong bóng đêm.
Trong nháy mắt nó xuất hiện trước mặt Kế Ngôn, tốc độ nhanh đến mức cực hạn.
Lợi trảo lấp lóe hàn quang xé rách không gian, hung hăng chụp lấy Kế Ngôn.
Nhìn thấy quái vật chỉ dựa vào cường độ nhục thân vượt ngang khoảng cách hơn vạn mét trong nháy mắt, thậm chí nhục thân cường hãn còn phát ra tiếng rít kinh khủng trên không trung, con ngươi Lận Vũ đột nhiên rụt lại, tê cả da đầu.
So với lúc giao thủ với ông ta, quái vật Tế tư đã càng thêm cường đại hơn.
Cho dù ông ta ở trạng thái hoàn hảo, thực lực ở vào thời kỳ cường thịnh, ông †a cũng không có lòng tin có thể đánh được quái vật Tế tư trước mắt.
"Ôi, cục diện thật tốt cứ như vậy lãng phí một cách vô ích."
Lận Vũ võ đùi, đau lòng nhức óc, vừa rồi rõ ràng có thể ngăn cản quái vật tăng cường thực lực.
Nhưng Kế Ngôn không làm vậy, hắn ta chỉ đần độn chờ lấy quái vật hoàn thành thuế biến.
"Người trẻ tuổi a..."
Lận Vũ lắc đầu thở dài, dạng người trẻ tuổi như thế này, vẫn hơi kém một chút.
"Thôi, đợi hắn thua thiệt, ,, ta lại ra tay giúp hắn vậy."
Đôi mắt Lận Vũ chăm chú nhìn chăm chằm chiến trường, hình thường cao thủ lão gia gia còn có thể xuất hiện.
Quái vật Tế tư giết tới trước mặt Kế Ngôn, tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy Kế Ngôn đứng tại chỗ bất động, quái vật Tế tư tưởng Kế Ngôn không cách nào ngăn cản, trong mắt lộ ra tia hưng phấn.
Nó muốn xé Kế Ngôn thành hai nửa, chính miệng hút huyết nhục của hắn ta, chỉ có như thế mới có thể hóa giải mối hận trong lòng nó.
Nhưng sau một khắc, một quang mang đâm cho quái vật đau nhói.
Kế Ngôn phát sau mà đến trước, kiếm ý kinh khủng xẹt qua, quái vật vội vàng không kịp chuẩn bị, song trảo lại một lần nữa bị đánh trúng, dòng máu màu đen phun ra.
"Gừt
Quái vật Tế tư đau đến rống giận, vội vàng bứt lui lại.
Kế Ngôn đắc thế không nhường người, một kiếm rơi xuống, bổ cho quái vật bay ngược vài dậm, đập nặng nề xuống mặt đất. "Tốt!" Mặc dù Tiêu Y đang ôm đại Bạch, tiểu Bạch chữa thương cho chúng nhưng quái vật bị Đại sư huynh đánh thành như vậy khiến nàng hưng phấn không thôi.
Mang theo hai cái đống đó mà còn dám đánh nhau?
Đại sư huynh, đánh chết nó cho ta!
Ai, nếu là Nhị sư huynh đồng loạt ra †ay, con quái vật kia ngay cả cặn bã cũng chẳng còn lại nhỉ.
Tiêu Y sờ tiểu Hắc đang nằm trên đầu mình, nói: "Tiểu Hắc, sau này đừng học thói lười như cha ngươi nhé."
"Vào thời điểm này mà đi ngủ, thật là..."
Đi ngủ cái gì, Lữ Thiếu Khanh dĩ nhiên không phải, hắn thừa cơ hội này tiến vào trong thời quang giới chỉ. Lần này giới chỉ phản ứng rất mãnh liệt khiến Lữ Thiếu Khanh không thể không ra tay đoạt cục gạch trong tay quái vật Tế tư.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào dường như cảm thấy đã cách mấy đời.
Hắn ở cạnh Kế Ngôn, đã gần một năm chưa vào nơi này rồi.
Sau khi đi vào, Lữ Thiếu Khanh lên tiếng chào hỏi Linh bài và quan tài: "Tử Quỷ, lâu lắm không gặp, có nhớ ta không?"
Linh bài và quan tài không nhúc nhích.
Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng để ý, hắn lấy cục gạch kia ra.
Cục gạch rơi vào trong tay, có một loại cảm nhận đặc biệt.
Nó hơi giống gỗ, nhưng lại hơi giống được đúc từ bùn đất, giống như cục gạch.
Nó dày hơn độ dày cục gạch, trọng lượng vừa đủ, cầm trong tay có cảm giác khoảng vài vạn cân.
Đánh nhau, ném cục gạch này ra chỉ dựa vào sức mạnh tự thân cũng đủ đánh chết một người.
Giáp Xích chỉ sơ ý một chút đã bị đập bay nửa người.
Lữ Thiếu Khanh lật qua lật lại cũng kiểm tra không ra có gì đặc biệt.
Ngẫm nghĩ, hắn rót linh lực vào trong, hắn chưa từng nghĩ lại có một cỗ sức mạnh cường đại, đẩy lên, đánh bay tay hắn, gạch rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, đây là cáu kỉnh sao? Lữ Thiếu Khanh không tin vào ma quỷ, nhặt lên rót linh lực vào trong thêm lần nữa.
Vẫn như cũ, lực cường đại đẩy ra, một lần nữa đánh bay tay hắn rơi xuống đất.
"Ta cũng không tin."
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, đến đồ vật trong tay của hắn còn muốn lật trời?
Hắn thử đi thử lại mấy lần, kết quả cũng giống nhau.
Lúc không đưa linh lực vào, nó là một cục gạch, là một vật chết.
Nhưng sau khi rót linh lực vào, cục gạch truyền đến lực đẩy đánh bay tay của hắn, cho dù như thế nào cũng không cầm được, giống như muốn bỏ trốn vậy.
Sau khi thử vài lần, tay của hắn, Hắn cầm cục gạch lần đánh giá từ trên xuống dưới thêm lần nữa rồi hắn lại động thủ, nhưng lần này hắn không rót linh lực vào mà áp dụng một loại biện pháp khác.
Tâm thần khẽ động, tia chớp màu đen quấn quanh trên người nguyên anh xuất hiện, tiếp theo quấn lên cục gạch.
Chưa từng nghĩ lần này phản ứng của cục gạch càng thêm mãnh liệt, bay thẳng đi.
"Chát!"
Nó đập mạnh lên mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Móal"
Lữ Thiếu Khanh không kìm được gào một tiếng, đau đến mức hắn sắp chảy cả nước mắt.
Cục gạch mấy vạn cân đập vào trên mặt của hắn, đâu chỉ như một Thần chùy thập phẩm nện vào mặt hắn.
May hắn từng luyện thể nếu không không biết mặt hắn có bị đập nát không nữa.
Lữ Thiếu Khanh bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, một chân hắn đặt trên cục gạch, phải nửa ngày mới từ từ tỉnh hồn lại.
Hắn lấy gương ra soi thử mình một cái, một cái dấu rõ ràng trên mặt, cho dù có dùng linh lực cũng không tiêu được.
"Bà nội nó!"
Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến kêu to lên, giọng nói quanh quẩn trong gian phòng này: "Rốt cuộc là tên khốn kiếp táng tận thiên lương nào chế tạo ra loại gạch không có lương tâm này vậy?”
"Đối với một soái ca mà cũng có thể ra tay độc ác như vậy?" "Tặc thiên đạo ơi, ngươi có còn quản hay không vậy? Nếu không quản, soái ca sẽ phải chết đấy!"
Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm cục gạch dưới chân: "Tên nào chế tạo ra thứ này đáng bị sét đánh chết."
"Ngày sau tốt nhất đừng để cho ta gặp tên đó, ta nhất định không xong với hắn."
"Ôi...
Lữ Thiếu Khanh đau lòng sờ lên mặt mình, với bộ dạng này của mình mà ra ngoài, chắn chắc sẽ bị cười chết. Chương 1196: Thần Kinh gạch
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nhìn chung quanh, tay của hắn đã đặt lên quần lót.
Tình cảnh này, dùng nước tiểu đánh trả là phản kích tốt nhất.
Nhưng, nhìn thấy lệnh bài và quan tài trên bàn, Lữ Thiếu Khanh chần chờ.
Hắn không có thói quen lộ hàng trước mặt người khác.
"Haizz." Lữ Thiếu Khanh thở dài, lắc đầu, nói với cục gạch dưới chân: "Được rồi, ta đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi."
Sau khi nói xong liền lấy ra một cây bút viết lên trên hai chữ.
Thần kinh!
Hai chữ viết cong vẹo, rất xấu, Lữ Thiếu Khanh thấy cũng rất hài lòng, cười lên: "Sau này ngươi sẽ là Thần Kinh gạch."
Động một chút là nện người, đây không phải thần kinh thì là cái gì?
Nếu không phải nể mặt Tử Quỷ, ta đã đi tiểu để dạy ngươi làm người rồi.
Lữ Thiếu Khanh không có ý định tiếp tục thử.
Chịu một gạch, tư vị kia không sung sướng chút nào.
Hẳn tự biết cốt truyện của mình đi lệch, cục gạch này có lẽ cũng không phải cục gạch bình thường.
Lữ Thiếu Khanh đập cục gạnh lên mặt bàn, một tiếng bịch vang lên, âm thanh quanh quẩn trong phòng, hắn nhìn qua quan tài hỏi: "Tử Quỷ, Thần Kinh gạch này có lai lịch gì?" Có thể khiến giới chỉ phát ra nhiệt độ nóng bỏng, tuyệt đối là có lai lịch lớn.
"Tốt nhất ngươi nói cho ta biết ta có lợi ích gì, vì viên gạch thần kinh này ngay cả họ cũng viết ngược rồi."
Lữ Thiếu Khanh nổi giận đùng đùng, quan tài trầm mặc, linh bài cũng trầm mặc.
Cái bàn hơi sáng lên quang mang bạch sắc, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu xem thì trên bàn xuất hiện một bức tranh.
Là một ngọn núi, ngọn núi lớn có chút độ cao.
Lữ Thiếu Khanh nhìn một hồi, lập tức nổi điên lên, nhìn qua quan tài: "Lại là núi? Sao thích núi dữ vậy? không phải là phần mộ của ngươi đấy chứ? Bên trong có bảo bối gì sao?"
Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lấp lánh: "Ngươi ăn của ta nhiều linh thạch như vậy, bên trong hẳn là có linh thạch nhỉ? Ta không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần một tỷ viên là được."
"Dù sao không có được một tỷ thì cũng có lỗi với thân phận của ngươi quá."
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cúi đầu nhìn ngọn núi lớn trên tấm hình.
Một dòng sông từ đỉnh núi đi thẳng xuống chân núi, nước sông màu trắng giống như đeo trên người sợi dây chuyền trân châu.
Đỉnh núi bao phủ một tầng sương trắng, như ẩn như hiện.
Núi không cao lắm, cũng chỉ hơn ngàn mét, cây cối rậm rạp, nhìn không ra có gì đặc biệt.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn một hồi lâu, ngẩng đầu lên, hỏi: "Tử Quỷ, ngọn núi này ở nơi nào?" "Khi nào chỉ đường đi, chứ không ta biết tìm ở đâu?"
Nơi này nhất định phải đi một chuyến, dù sao nơi có thể khiến tiểu đệ Tử Quỷ phản ứng như vậy thì chắc chắn sẽ có đồ tốt.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, đúng là số bận rộn.
Mặt bàn bạch quang lóe lên, hình tượng từ gần đến xa, nhiều cảnh vật hơn tiến vào trong tấm hình.
Những ngọn núi chung quanh tương liên giống như thập vạn đại sơn, tất cả núi non nơi này đều phủ đầy màu xanh, cây cối thanh thúy tươi tốt.
Lữ Thiếu Khanh cau mày, đây không phải là bí cảnh nào đấy chứ?
Ống kính một lần nữa kéo lên cao, một tòa thành trì xuất hiện trong tranh. Tường thành lốm đốm dấu vết cổ xưa, mây mù quanh quẩn, không biết bên trong có người hay không.
"Đây là đâu?" Lữ Thiếu Khanh gõ bàn hỏi.
Không trả lời, hình ảnh trên bàn sau một lúc cũng lặng lẽ biến mất.
"Phiền phức!"
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: "Phải đi hỏi thử lão đầu kia."
Trên thực tế, trong lòng hắn có một dự cảm không tốt.
"Hi vọng dự cảm của ta sai." Lữ Thiếu Khanh nói thầm.
Hắn không để mình suy nghĩ nhiều, hắn lại một lần nữa gõ mặt bàn, hỏi: "Có cách đối phó Hóa Thần không?"
"Không có lợi ích gì, rất khó bắt người ta làm việc đấy."
Trâm mặc, quan tài cùng linh bài đều không có phản ứng, ngay vào lúc Lữ Thiếu Khanh đang bấy mãn, một đạo hào quang màu xám sáng lên sau lưng hắn.
Hào quang màu xám phát ra sau lưng khiến quang mang gian phòng này mờ đi mấy phần.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, cảnh giác nhìn.
Hắn trừng to mắt thấy rõ ràng bên trong rốt cuộc là cái gì đang phát sáng.
Là một đạo phù văn.
Bên trên có đồ hình bút họa chưa từng thấy bao giờ, trông giống như mấy văn tự nối liền với nhau, lại giống phù văn vẽ bù, phác họa vài bút với nhau.
Nó chậm rãi nổi lơ lửng, tản mát ra hào quang màu xám. Sau khi Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được khí tức trên đó thì sắc mặt trở nên càng thêm ngưng trọng.
Hắn không kìm được quay đầu trừng mắt liếc quan tài: "Tử Quỷ, đại lão, ngươi đừng làm ra mấy chuyện thế này được không?"
"Thứ này mà ngươi cũng dám mang vào trong này à?”
"Ngươi không phải là loại người tùy tiện, ngươi dẫn nó vào đây làm gì?"
Đây chính là đạo hào quang màu xám Lữ Thiếu Khanh dùng Âm Dương Nhấn nhìn thấy ở bộ tộc Định Ất, khi đó thần thức của hắn thuận thế cuốn mại cái đã quấn lên quang mang màu xám kia.
Nhưng không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.
Nếu nói tiểu đệ Tử Quỷ không gây chuyện ở trong này, có đánh chết hắn cũng không tin.
"Thứ này có liên quan đến những quái vật kia, ngươi muốn làm gì?"
"Kiếm chế một chút cho ta, đừng có rước họa vào thân cho ta đấy!"
Quan tài trầm mặc, nhưng tiếp đến lại có một đạo ý niệm truyền vào trong đầu hắn.
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh nhìn quan tài: "Ngươi bảo ta lĩnh hội nó?"
"Có ích không? Có thể đối phó Hóa Thần sao?"
Không trả lời.
Lữ Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ, Tử Quỷ chính là Tử Quỷ, nói mấy câu đều tốn sức như vậy.
Nhưng hắn cũng biết tiểu đệ Tử Quỷ sẽ không hại hắn, mọi người có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, hắn trở nên mạnh, Tử Quỷ hẹp hòi cũng được nhờ theo.
Lĩnh hội đạo phù văn này, hắn không từ chối.
Lúc đó khi ở bộ tộc Định Ất hắn đã muốn thử tìm hiểu truyền tống trận màu đen kia, đáng tiếc khi đó không thể không ra tay hủy nó.
Giờ có đạo phù văn màu xám này, hắn vừa hay có thể đền bù chút tiếc nuối.
Lữ Thiếu Khanh cũng đắn đo khó định cần bao lâu thời gian, nghĩ nghĩ, hắn xoay người lại, nói với quan tài: "Lần này ta hào phóng một chút, cần hai mươi năm"
Bạn cần đăng nhập để bình luận