Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 741 - Thiếu thành chủ



Chương 741: Thiếu thành chủNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ý ta là miệng của ngươi quá đáng ghét, nói chuyện dễ đắc tội với khác lắm. Trạng thái ngươi bây giờ như thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ, nếu gây ra phiền phức lớn, ta sẽ không giúp ngươi xử lý đâu.”Lữ Thiếu Khanh càng thêm không phục, tức giận bất bình: “Cô gái, ngươi nói vậy là có ý gì? Miệng của ta sao lại đáng ghét chứ? Ta toàn nói lời hay ý thật có được không hả? Đều là lời từ tận đáy lòng có biết không hả? Kẻ cảm thấy miệng ta đáng ghét, nói chuyện không dễ nghe đều là những kẻ không có bản lĩnh mà còn nóng tính, là những kẻ không chịu tiếp thu ý kiến của người khác.”Ý ngươi nói ta cũng là người như vậy? Úc Linh tức giận tới mức cắn răng: “Miệng của ngươi thực sự là rất thối.”“Không thể nào.” Lữ Thiếu Khanh đưa tay lên trước mặt hà ra một hôi: “Ta không phải Mẫn Phiên, miệng ta không thối. Sao ngươi biết miệng ta thối?”Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm Úc Linh: “Ngày đó lúc chúng ta vừa tới thế giới này hình như ta đã hôn mê một lúc, có phải lúc đó ngươi đã làm gì ta không? Nói cho ngươi biết, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu, ngươi phải đền bù sự trong sạch cho ta.”“Ngươi đi chết đi!” Úc Linh cũng không nhịn được nữa, bạch quang trong tay lóe lên, trường thương xuất hiện: “Ta giết ngươi.”Tên khốn kiếp này chọc tức người ta quá rồi.Ngươi vu khống sự trong sạch của ta như vậy ta chưa so đo với ngươi, vậy mà ngươi còn mặt mũi bắt ta bồi thường sự trong sạch của ngươi?Cuộc đời Úc Linh ta chưa từng gặp tên khốn kiếp nào vô sỉ như vậy.“Mưu sát thân phu à.” Lữ Thiếu Khanh xoay người chạy“Ngươi đừng chạy!” Úc Linh rống to, âm thanh quanh quẩn trong rừng: “Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.”Lữ Thiếu Khanh chạy mấy bước, bỗng nhiên ngừng lại: “Chậm đã, có biến!”Ngây thơ, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?Úc Linh đằng đằng sát khí quyết định nhất định phải cho Lữ Thiếu Khanh một bài học.Nắm đấm của ta không đánh được ngươi, trường thương của ta thì có thể chứ?Ta đâm chết tên khốn kiếp nhất thiên hạ như ngươi!Lữ Thiếu Khanh giữ lấy trường thương của Úc Linh, chỉ vào hướng bên cạnh: “Đừng làm rộn, ngươi nhìn đi!”Úc Linh thuận theo hướng Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn sang, lập tức giật nảy mình.Một người nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.Thân thể người đó bị cỏ dại rậm rạp che lấp, nếu không có Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở chắc chắn nàng ta sẽ không thể lập tức phát hiện ra người này.Nơi này xuất hiện một người đồng loại như vậy khiến sự cảnh giác trong lòng Úc Linh trong nháy mắt dâng cao.Gặp đồng tộc bên ngoài, đây tuyệt tuyệt đối không phải một chuyện tốt.“Hắn là ai?” Úc Linh không kìm được hỏi.Tuy nhiên sau khi hỏi xong câu hỏi này, trong nháy mắt Úc Linh thấy hối hận, lại sắp bị tên khốn này chê cười rồi.Quả nhiên, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nàng ta: “Đây là đồng loại của ngươi, ngươi cũng không biết, ta làm sao biết được?”“Hắn ngất rồi.”Thần thức của Lữ Thiếu Khanh cường đại, chỉ cần quét qua liền biết tình hình đại khái của người kia.Trên người có nhiều vết thương, máu me đầm đìa, hô hấp yếu ớt, khí tức trong người hỗn loạn.Hẳn là gặp cường địch, bị trọng thương, chạy trốn tới nơi này, cuối cùng duy trì không được ngất đi.Úc Linh hỏi một câu: “Mau mau đến xem sao?”Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi: “Ngươi ngốc à? Mau đi nhanh đi, trên người hắn viết hai chữ, ngươi không thấy được sao?”Có chữ viết sao?Úc Linh kỳ quái, nghi ngờ nhìn người kia them một chút.Nhưng nàng ta nhìn hết lần này sang lần nọ vẫn không thấy có chữ viết, ngoại trừ vết máu trên cẩm y màu xanh thậm thì không có gì khác.Úc Linh rất kỳ quái, tên khốn kiếp ngươi sao nhìn ra có chữ viết vậy?Nàng ta hiếu kì hỏi: “Chữ gì?”“Hai chữ phiền phức lớn như vậy mà ngươi cũng không thấy sao?” Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại, thúc giục Úc Linh: “Mau chóng rời khỏi nơi này, đợi khi người đuổi giết hắn tìm được đến đây, chúng ta có một trăm cái miệng cũng không cãi được đâu. Ngươi đừng mong làm người tốt, giờ chúng ta ốc còn chưa mang nỗi mình ốc.”Úc Linh hiểu ra, tên này đang sợ phiền phức.Đúng là đồ hèn nhát.Nhưng nghĩ lại, nàng ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh nói cũng có lý.Hai người bọn họ đều là thương binh, tự vệ còn phí sức nên đừng mong hăng hái làm việc nghĩa gì đó.Úc Linh cũng chỉ có thể nhìn người kia một cái rồi quay người rời đi.Tuy nhiên chưa đi được bao xa, sau lưng truyền đến âm thanh yếu ớt.“Đừng, đừng đi, cứu, mau cứu ta.”Úc Linh quay đầu, phát hiện nam nhân đang nằm sấp kia đã tỉnh lại, vươn tay ra, cầu cứu hai người bọn họ.Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại, thậm chí còn bước nhanh hơn, giọng hắn truyền vào trong tai Úc Linh: “Coi như không nghe thấy, coi như hắn chết rồi.”“Đừng quay đầu a, quay đầu làm gì? Cứu người, ngươi cứu được sao?”“Hắn tốt hay xấu, ngươi cũng không biết, đi nhanh lên, đừng rước họa vào người.”“Hơn nữa, cứu hắn có thể có linh thạch sao?”Úc Linh cũng chỉ có thể quay đầu, đồng thời trong lòng chửi thề, câu sau cùng của ngươi mới là suy nghĩ thật sự của ngươi đúng không?Không có linh thạch, ngươi ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn hắn ta nhiều thêm một cái.Cũng coi như tên này xui xẻo, gặp phải kẻ lãnh huyết vô tình như ngươi.Người nằm trên mặt đất thấy Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh không quay đầu lại, mắt thấy cứu binh vất vả lắm mới gặp được cứ thế mà đi, hắn ta bất chấp đau đớn, hét lớn: “Ta, ta là thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành, ngươi, các ngươi cứu ta, tất, tất có hậu báo ““Vĩnh Ninh Thành? Thiếu thành chủ?” Lữ Thiếu Khanh dừng lại, hỏi Úc Linh: “Rất nổi danh sao?”Úc Linh lắc đầu bày tỏ mình cũng không rõ, nàng ta nói: “Nhưng ở Hàn Tinh thu nhập mỗi thành trì đều do thành chủ chi phối, cho nên...”Lời còn chưa nói hết, Úc Linh cảm thấy một cơn gió lướt qua, tập trung nhìn thì Lữ Thiếu Khanh đã không còn ở trước mặt mình nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận