Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1780

Chương 1780
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, Long Kiện còn chưa nói gì, Cận Hầu đã mỉm cười.
‘Ha ha, thật không biết xấu hổ! Hắn cho rằng mình là ai, cứ làm như Thánh tộc khua chiêng gióng trống tới đây là để đối phó với hắn ấy?”
Tân Nguyên Khôi cũng phản ứng không khác là bao.
“Không biết trời cao đất dày là gì, da mặt thật là dày!”
Long Kiện phía xa xa cười cười, thậm chí hắn ta còn vỗ vỗ tay, tán thưởng: “Quả nhiên là lợi hại, không ngờ vừa đoán đã trúng.”
“Bảo sao Thánh Chủ nói ngươi là một thiên tài yêu nghiệt, mới ngần ấy thời gian không ngờ ngươi đã là Luyện Hư kỳ.”
“Không sai, mục tiêu của chúng ta đúng là ngươi.”
Nụ cười trên mặt Cận Hầu, Tân Nguyên Khôi cứng ngắc, nghi ngờ mình nghe lầm.
Ma tộc gióng trống khua chiêng xuất hiện ở đây, mục tiêu không phải là Điểm Tinh Phái, cũng không phải Kế Ngôn, mà là Lữ Thiếu Khanh?
Nói đùa cái gì?
Hắn dựa vào cái gì?
Cận Hầu không phục.
Ngay cả mấy người Tuyên Vân Tâm cũng cực kỳ không phục.
Lữ Thiếu Khanh đã làm gì? Đáng để Ma tộc đối đãi như thế?
Đám người hiếu kỳ, còn chưa kịp hỏi Tiêu Y, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh đã tràn ngập bi phẫn truyền tới.
“Thánh Chủ chó chết, có cần không hả? Đã nhiều năm như vậy, ta mới chỉ làm một chút chuyện như thế, lão ta vẫn còn canh cánh trong lòng à?”
“Mẹ nó ta còn chưa tính sổ với lão ta, lão ta lại tới tìm ta làm phiền trước à?”
Chút chuyện nhỏ á?
Mọi người đổ dồn nhìn sang Tiêu Y, hy vọng có thể tìm được đáp án từ nàng.
Ngay cả Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi cũng vậy, bọn họ cũng rất muốn biết, vì sao Lữ Thiếu Khanh lại có mặt mũi lớn thế, đáng để Ma tộc đại động can qua như vậy?
Mạnh Tiêu rất lo lắng, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại bị Ma tộc để mắt tới. Nàng ta kéo tay Tiêu Y, vội vàng hỏi: “Tiêu Y, hắn… hắn làm cái gì?”
Trước kia Tiêu Y chưa từng nói cho người nào biết chuyện bọn họ đã làm khi đi tới Ma tộc, sợ bị người ta biết sẽ gặp phiền phức.
Nhưng bây giờ dù có giấu diếm cũng vô ích, cho nên Tiêu Y đã nói ra rất thẳng thắn.
“Khi ấy Nhị sư huynh đã đánh nổ Thánh địa.”
Mặc dù sự thật là khi ấy hắn thả bom trong Tuyệt Phách Liệt Uyên, nhưng Tuyệt Phách Liệt Uyên cũng coi như ở trong Thánh địa, cho nên, đánh nổ Tuyệt Phách Liệt Uyên cũng tương đương với đánh nổ Thánh địa, không khác gì hết.
Đánh nổ Thánh địa ư?
Cả đám người sợ ngây người.
Bịch.
Bịch.
Bên cạnh có hai tiếng ngã, mọi người quay lại xem thì thấy là Giản Bắc và Quản Đại Ngưu vừa quỳ xuống hướng về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Quả nhiên là đại ca, mạnh!”
“Quá mạnh!”
Đánh nổ Thánh địa, dũng mãnh bực nào! Nhân tộc nợ hắn một tấm giấy khen.
Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi lại lần nữa nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
Nổ Thánh địa?
Nói đùa cái gì chứ?
Ma tộc phế thế sao? Ngay cả Thánh địa của mình cũng bị người ta đánh nổ?
Còn nữa, cái này gọi là chuyện nhỏ sao?
“Các ngươi tới Ma giới, cố ý đánh nổ Thánh địa sao?” Mạnh Tiêu tò mò hỏi.
Tiêu Y lắc đầu: “Không có, khi ấy ta vô tình lạc vào Thánh địa, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh tới tìm ta, khi ấy bọn họ có đánh một trận với Thánh Chủ, Nhị sư huynh tức giận quá mới đánh nổ Thánh địa.”
“Bởi vì, nếu không đánh nổ, sợ là không trốn thoát được.”
Thực ra tất cả đều tại cái tên Mộc Vĩnh kia, nếu không phải tại hắn ta sẽ không đến nỗi ra như thế.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu vừa đứng dậy, nghe Tiêu Y nói thế, lại lần nữa quỳ xuống.
Bịch.
Nghe được hành động vĩ đại của Lữ Thiếu Khanh tại Thánh địa, mọi người đều hiểu vì sao Ma tộc muốn nhằm vào hắn đến thế.
Tới Thánh địa đại náo một trận, còn ném bom, dù không tổn thất gì cũng đủ khiến cho Thánh địa rất mất mặt.
Không nghiền xương hắn thành tro, khó mà tiêu được mối hận trong lòng.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu lại đứng dậy, phát biểu tự đáy lòng: “Đại ca là hình mẫu của chúng ta.”
“Tên kia thật đúng là một cái tai họa, đi tới đâu là họa hại đến đó.”
Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi cũng á khẩu không nói được gì, trong lòng hai người có một vạn con thảo nê mã phi ngang ầm ầm.
Lữ Thiếu Khanh mạnh vậy sao?
Đến Thánh địa gây sự, còn có thể nhảy nhót tưng bừng mà về?
Ma tộc rác rưởi vậy sao?
Cận Hầu không tin. Hắn ta hừ lạnh: “Bốc phét. Nếu như thế, các ngươi có thể dễ dàng trốn về được từ Ma tộc sao?”
“Không sai.” Khuôn mặt Tân Nguyên Khôi co rúm ró lại, lão ta không muốn tin đây là thật, nói ra quan điểm của mình: “Nhân gian và Ma giới đã bị ngăn cách từ lâu, không có cách nào lui tới.”
“Các ngươi có thể nhẹ nhàng từ Ma giới về sao?”
Dù là Cận Hầu hay Tân Nguyên Khôi cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Nếu là thật, chỉ có thể nói rõ Lữ Thiếu Khanh quá mạnh.
Bọn họ không hy vọng đây là sự thật.
Không hy vọng kẻ thù của mình lại mạnh như vậy.
Long Kiện nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy cũng có mấy phần phiền muộn.
Có người sau lưng hắn ta không nhịn được mà rống lên: “Tiểu tử, ngươi đã biết mình đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho chúng ta chưa?”
“Vì ngươi, Thánh tộc chúng ta tử thương vô số.”
Quái vật màu đen phô thiên cái địa không ngừng kéo tới, Thánh tộc bọn họ đã đi tới bờ sinh tử tồn vong.
Trở về tổ tinh đã là chuyện không thể tránh né.
“Không sai, nếu không phải ngươi, chúng ta sẽ không có kẻ địch mới.”
Long Kiện giơ tay ngắt lời những người khác, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Dù thế nào đi nữa, chuyện ngươi đã làm ở Thánh địa đã tạo thành tổn thất cực lớn cho Thánh tộc chúng ta. Ngươi là kẻ thù lớn nhất của Thánh tộc chúng ta.”
Long Kiện một lần nữa khiến cho Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi cầm mồm. Da mặt hai tên nhân gian nóng bỏng.
Lại một lần nữa bị vả mặt, trong lòng cả hai muốn phát điên.
Rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh có lai lịch gì mà mạnh như thế?
Hai người liếc nhau, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn.
Mà giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vẫn tràn ngập bi phẫn, hận ý tràn trề: “Tất cả đều là tại tên Thánh Chủ cứt chó của các ngươi, ta cũng là người bị hại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận