Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2127: Chương 2127

Chương 2127: Chương 2127Chương 2127: Chương 2127
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Chớ căng thẳng, chúng ta là người quen cũ, yên tâm, sẽ không ra tay với ngươi.”
“Dù sao, các ngươi đều là người tốt.”
Người tốt?
Lữ Thiếu Khanh nhớ đến những linh thạch bị thua kia, trái tim đang đập mạnh lập tức cảm thấy hơi đau.
Thua không cam tâm, không phục.
Tên khốn kiếp đáng ghét. Loan Tinh Duyệt hận đến mức cắn răng.
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh: “A, Loan Hi, ngươi cũng tới?"
Loan Hi?
Loan Tinh Duyệt cũng nghiêng đầu sang theo bản năng.
Vừa nhìn, bên cạnh không có bất kỳ thứ gì, nàng ta kịp phản ứng.
Trúng kế.
Nhưng đã quá muộn, một cỗ thần thức cường đại như là thủy triều vọt tới bao phủ, thôn phệ nàng ta.
“A”
Loan Tinh Duyệt cảm giác được đầu của mình như bị đại chùy hung hăng đập một cái, trong thức hải xảy ra bạo tạc, đầu đau đến mức nàng ta mặt mày xây xẩm, mắt lốm đốm sao.
Nàng ta ôm đầu hét thảm lên.
Đương nhiên nàng ta cũng không hề quên phải phản kháng.
Nhưng mà nàng ta chẳng qua chỉ là Hóa Thần kỳ, lại bị Lữ Thiếu Khanh dùng thần thức đánh lén, nàng ta trở nên còn dễ dàng đối phó hơn cả Kiếm Lan.
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, Loan Tinh Duyệt như gặp phải trọng kích, hung hăng bay rớt ra ngoài, sau đó bị sức mạnh cường đại khống chế, ngoan ngoãn trở thành tù nhân của Lữ Thiếu Khanh. Về phần Mi Phi cùng với mấy người đi theo nàng ta, Lữ Thiếu Khanh chỉ tản mát ra khí tức của mình là có thể ép cho bọn hắn không thể động đậy.
Xử lý xong về sau, Lữ Thiếu Khanh vỗ võ tay: “Được rồi.” Trong thời gian ngắn ngủi, nhóm Loan Tinh Duyệt đã trở thành tù binh của hắn.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu nhìn thấy hãi hùng khiếp vía.
Mạnh như vậy sao?
Loan Tinh Duyệt dù sao cũng là Hóa Thần hậu kỳ, ở Nhữ thành này cũng đã tạo dựng được thanh danh không nhỏ. Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, thế mà ngay cả một chút phản kháng hữu hiệu cũng không có.
Giản Bắc không kìm được hỏi: “Đại ca, ngươi cảnh giới gì?” “Hợp Thể kỳ, không biết sao?” Một câu suýt chút hù chết những người chung quanh đầy.
Hợp Thể kỳ?
Nói đùa cái gì?
Quản Đại Ngưu nhảy dựng lên: “Không thể nào, ngươi, ngươi vừa rồi là khí tức Luyện Hư kỳ.”
Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ Quản Đại Ngưu: “Sự cường đại của Hợp Thể kỳ, miệng quạ đen như ngươi có thể hiểu được sao?” Giản Bắc cũng kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải Hợp Thể kỳ, bằng không cũng sẽ không đánh lén Loan Tinh Duyệt.
Hắn ta nhìn mấy người Kiếm Lan và Loan Tinh Duyệt đang đau khổ:
“Đại ca, ngươi định xử lý bọn hắn như thế nào?”
“Giết đi.” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng một câu.
Giản Bắc trong lòng nhảy một cái, cái tên này, ngay cả trưởng lão Mịi gia, Ngao gia cũng dám giết, chỉ mấy ma tộc này, giết cũng không đáng kể.
Tuy nhiên, Giản Bắc không tin lời này của Lữ Thiếu Khanh, nếu như muốn giết, Lữ Thiếu Khanh vừa rồi đã sớm động thủ, mà không phải là bắt các nàng làm tù binh.
Nghĩ nghĩ, Giản Bắc quyết định có một câu nhất định phải nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Ma tộc với nhân tộc cần đàm phán, đến khi đó phá hỏng đàm phán e là có người sẽ đem tiếng xấu chụp lên đầu đại ca.”
Phá hỏng hòa bình ma tộc và nhân tộc, cái mũ lớn như vậy, người bình thường không mang được.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh không kìm được âm thầm gật đầu, Giản Bắc rất thông minh. Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Đàm phán? Thật sự sợ hãi à, làm tiếp đi, máu Trung Châu các ngươi còn nhiều lắm, chưa chảy hết đâu.”
Giản Bắc liếc mắt: “Lòng của mọi người không cùng một chiến tuyến, đánh thế nào đầy?”
Nhãn châu của Lữ Thiếu Khanh xoay động, ngoài mặt nghiêm lại: “Nếu là như vậy, chắc chắn không thể giết.” “Con người ta, yêu hòa bình nhất, không thể nhìn thấy máu tươi.”
Quản Đại Ngưu không kìm được nói với hắn: “Dối trá, lời này của ngươi, ngươi nói không đỏ mặt sao?”
Ngươi cũng đã giết cả trưởng lão MỊị gia và Ngao gia, còn dám nói thích hòa bình, không thể nhìn thấy máu.
So với tên khốn kiếp này, da mặt ta vẫn mỏng quá.
Loan Tinh Duyệt bên kia cũng rất hận, mấy lời này mà cũng dám nói? Đối phó với Hóa Thần như ta mà còn cần đánh lén.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi đến trước mặt mấy người Loan Tinh Duyệt và Kiếm Lan, xoa cằm, không ngừng cười hắc hắn, cười đến mức trong lòng mọi người run rầy. Loan Tinh Duyệt nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi nói, ngươi có thể đáng bao nhiêu linh thạc.” “Ngươi muốn làm gì?”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh thật đáng sợ khiến trong lòng đám người Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan, Mị Phi đầu ứa ra hàn khí.
“Không có gì, muốn ta thả các ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là bảo trong nhà các ngươi đem linh thạch đến, thứ hai, bảo người trong nhà các ngươi đến đánh bại ta.” “Nếu không, qua một thời gian nữa, ta sẽ giết các ngươi.”
Sắc mặt đám người Loan Tinh Duyệt biến đổi: “Ngươi dám?” Những người đi theo bên cạnh Loan Tinh Duyệt có người chửi âm lên: “Đáng ghét, ngươi dám bất kính với Thánh tộc chúng ta?”
“Tranh thủ thả chúng ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người nam tử trẻ tuổi này, khí tức không mạnh, cũng chỉ là khí tức Nguyên Anh kỳ. Hắn ta mang theo biểu cảm âm tàn trên mặt, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, như một con ác khuyển.
Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi vị hảo hán này có lai lịch gì?”
“Hừ, ta đến từ Chiêm gia Liêu thành, ta là dòng chính của Chiêm gia, Chiêm Quý.”
Lữ Thiếu Khanh cắt ngang hắn ta, hỏi: “Chiêm gia có Hợp Thể kỳ không?”
Chiêm Quý ngạc nhiên, ngươi hỏi cái này làm gì?
Nhà ta nếu có Hợp Thể kỳ, ta nói chuyện sẽ còn khiêm nhường như vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lúc này hung hăng tát tới một bàn tay.
“Chát!”
Gương mặt Chiêm Quý trong nháy mắt sưng lên. Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói: “Không có Hợp Thể kỳ cũng dám nói chuyện phách lối với ta như vậy?”
Nhà ta có một Hợp Thể kỳ còn chưa dám phách lối như Vậy, sao ngươi dám?
Chiêm Quý trong nháy mắt đỏ mắt, điên cuồng gầm hét lên: “Ngươi, ta phải.”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, trở tay tát thêm một cái: “Ngậm miệng, khiêm tốn một chút cho ta.”
Chiêm Quý sắp điên rồi.
“A.” Chiêm Quý chỉ hận mình không phải Hợp Thể kỳ, không thể hủy diệt thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận