Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2056

Chương 2056Chương 2056
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Còn chưa chết à?” Lữ Thiếu Khanh thở phì phò, linh lực trong cơ thể gần như trống rồng.
Hắn không ngờ tiến vào trong vòng xoáy lại kinh khủng như vậy, suýt nữa thì cơ thể mình bị xé nát rồi. Trong vòng xoáy, linh lực đầu tiên là bị hút đi thôn phệ, tiếp theo là huyết nhục, ý thức linh hồn...
May hai người bọn họ có chút thực lực, nấu không thật sự là không thể thoát ra ngoài được. Kế Ngôn lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, một thân xương cốt gãy hơn phân nửa.
Cơ thể hắn ta không kiên cố bằng Lữ Thiếu Khanh.
“Còn tưởng rằng huynh có thể chịu đựng được, không ngờ cũng là đi dâng đầu cho người ta?”
“Huynh còn có thể chịu đựng được chứ? Chi bằng huynh ở trước cản, ta chạy trước?”
Kế Ngôn tự động xem nhẹ câu nói này của Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Có cách gì không?” “Không có, đùa à.” Lữ Thiếu Khanh: “Hay là đầu hàng đi!” “Dông dài!” Kế Ngôn quát: “Tranh thủ thời gian!” “Huynh đi chém hắn, còn lại chỉ có thể phó thác cho trời, ta cũng không có niềm tin tuyệt đối.”
Lữ Thiếu Khanh như nói về một chuyện nhỏ như hạt đầu: “Nếu nó không mắc mưu, tất cả mọi người phải chết.”
Kế Ngôn nhìn Xương Thần chậm rãi tới gần, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta chỉ có thể xuất thêm một kiếm.” Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u, trong tay nắm chặt Mặc Quân kiếm: “Bổ đi, sau khi bổ xong mang theo sư phụ và sư muội tranh thủ chạy, có thể chạy được bao xa chạy bấy xa, chạy được người nào hay người nấy.”
“Phiền phức chết đi được!” “Keng!“ Quang mang Vô Khâu kiếm lóe lên, Vô Khâu sắc mặt tái nhợt xuất hiện.
Mặc Quân cũng xuất hiện. Hai kiếm linh liếc nhau, không nói gì, nhưng hết thảy đầu đã không cần nói nữa. “Không phải...” Bạch Thước rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, thân hình nàng ta lóe lên, xuất hiện trước mặt hai người: “Các ngươi, đánh không lại sao?”
Hai người nói chuyện cứ như bàn giao hậu sự khiến trong lòng Bạch Thước rất hoảng hốt.
Lữ Thiếu Khanh đưa cho Bạch Thước vài viên hạch não: “Chắc khí linh cũng ăn được đồ ăn nhỉ? Bồi bổ đầu óc.” Bạch Thước tức đến méo mũi. “Có ý gì? “Đối phương là Hợp Thể kỳ, chúng ta là Luyện Hư kỳ, người cảm thấy chúng ta có thể đánh thắng sao?”
Nộ khí Bạch Thước biến mất. “Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?”
Bản thân Bạch Thước nàng ta bất lực, muốn trấn áp Xương Thần cũng không được.
“Có.”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến mắt Bạch Thước sáng lên: “Biện pháp gì?”
“Đầu hàng, chỉ tiếc Xương Thần không đồng ý, đáng ghét.”
Đáng ghét?
Ngươi mới đáng ghét đấy, trên miệng một mực treo câu đầu hàng, thật sự muốn đánh chết ngươi.
Khí tức Xương Thần đã ép đến gần, Kế Ngôn mở miệng: “Động thủ đi!”
Sau khi nói xong, một lần nữa phóng lên tận trời.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa bất đắc dĩ thở dài, rất muốn ném phần thân ra ngoài. Nhưng ngẫm lại thấy vẫn thôi đi.
Để phân thân đi theo tiểu đệ Tử Quỷ an toàn hơn.
Cỗ thân thể này còn chưa gánh nỗi, đành thôi vậy. Hắn nắm chặt Mặc Quân kiếm, cũng phóng lên tận trời.
Bạch Thước không kìm được hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi không sợ chết?”
Trong lòng nàng ta sinh ra kính ý, cũng có mấy phần cảm động.
Hờ hững chịu chết, đây không phải chuyện bất kỳ ai cũng có thể nhẹ nhàng làm được.
“Sơ chứ.” Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại: “Đây không phải bị người hố chết sao?”
“Người chờ đấy, ta có làm ma cũng quay về tìm người, đừng quên linh thạch của ta.” Trấn Yêu tháp run lên hai lần, cảm động gì đấy, kính ý gì đấy biến mất trong nháy mắt, nang ta rất muốn đánh vào ót Lữ Thiếu Khanh.
Đã đến lúc nào rồi còn nhớ mãi không quên linh thạch. Xương Thần chậm rãi tới gần, hắn ta chú ý thấy trạng thái của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, yên lòng.
Biểu hiện của hai người mặc dù không bình thường, nhưng dù sao vần có chút bình thường.
Cũng không phải tiểu cường đánh mãi không chết.
“Sâu kiến, nhận lấy cái chết!” Xương Thần giận dữ một tiếng, thêm lần nữa một trảo vồ xuống.
“Kengl”
Kế Ngôn ngưng tụ toàn lực, một lần nữa vung ra một kiếm kia.
Kiếm quang đáng sợ bộc phát, kiếm ý sắc bén đánh đâu thắng đó, nơi nào nó đi qua thiên địa băng liệt, trời đất bị xoắn nát.
Ánh mắt Xương Thần lạnh lẽo, thân thể phun trào Luân Hồi vụ màu đen, xoay quanh tiến lên.
Hai cỗ sức mạnh va chạm, Xương Thần cảm thấy khí tức trong cơ thể trì trệ, thương thế tăng thêm mấy phần. Còn Kế Ngôn thì máu tươi điên cuồng phun ra, trực tiếp bay ngược, sau đó biến mất trong tầm mắt Xương Thần. Ánh mắt Xương Thần lạnh lẽo một lần nữa xuất thủ theo hướng Kế Ngôn biến mất.
Dù Kế Ngôn có trốn đi xa mấy nó cũng tự tin có thể bắt Kế Ngôn lại.
Tuy nhiên trên bầu trời hơn mười đạo ánh sang tinh thần rơi xuống khiến Xương Thần không thể không dồn sức chú ý lên người Lữ Thiếu Khanh. So với sự đáng sợ của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh càng tà môn hơn.
Một thân chiêu thức, toàn mẹ nó không thuộc về thế giới này.
Nếu nó dám chủ quan, nói không chừng sẽ thật sự bị Lữ Thiếu Khanh giết chết. Nhưng mài
Xương Thần nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt để lộ ra tia tham lam không thể xóa đi được.
Nếu như có thể thôn phệ Lữ Thiếu Khanh, chiếm cứ thân thể Lữ Thiếu Khanh, thực lực của nó sẽ tiến thêm một bước, sẽ càng mạnh hơn. Trong thế giới này, sẽ không còn bất kỳ kẻ nào là đối thủ của nó. Chỉ có nó mới biết được thứ trên người Lữ Thiếu Khanh trân quý và đáng sợ cỡ nào. “Nhìn cái gì?“ Xương Thần không vội vã xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh cũng thế, hắn trừng mắt ngược trở lại, không chút khách khí nói: “Quỷ xấu xí, chưa nhìn thấy soái ca sao?”
“Một con chó ngốc!”
Quỷ xấu xí!
Chó ngốc!
Xương Thần cực kỳ ghét cách xưng hô này. Từ khi nào đến lượt sâu kiến đặt biệt hiệu cho loại tồn tại như nó?
“Chết đi!”
Xương Thần lạnh lùng mở miệng, Luân Hồi vụ chung quanh một lần nữa cuốn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận