Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1882

Chương 1882
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hổ tộc ta chỉ còn lại tộc trưởng ở đây, ba tộc khác cũng gần như vậy, ở lại Kỳ thành không quá mười người.”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Phái đi nhiều người như vậy không sợ tộc Phi Cầm tới đây bứng sào huyệt các ngươi à?”
“Haha.” Vương Cảnh Sơ không kìm được cười lạnh, rốt cục có cơ hội khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: “Không nói đến cao thủ Kỳ thành đông đảo mà nơi này trận pháp vô số, không có số lượng gấp mười đừng mơ công hãm Kỳ thành.”
Trong lòng Hồ Yên càng thêm hoài nghi.
Những vấn đề này nghe rất ngu ngốc, căn bản không hiểu gì về Yêu giới.
Rốt cuộc hắn là ai?
Hồ Yên nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh dò xét, không kìm được mở miệng: “Công tử, cao thủ Kỳ thành chúng ta nhiều hơn tộc Phi Cầm nhiều lắm, nhưng chúng ta không muốn đi tiến công Phượng thành bởi vì chúng ta biết đó là tốn công vô ích, ngoại trừ tổn thất uổng phí thì không có lợi ích gì.”
“Bên tộc Phi Cầm cũng có suy nghĩ này, trăm ngàn năm đến nay, Kỳ thành cùng Phượng thành là chỗ an toàn nhất.”
Vương thành hai tộc, mặc dù hai bên đều muốn đánh hạ nhưng bọn hắn biết điều này không có ý nghĩ thực tế.
Cho nên, chưa từng có ý nghĩ này.
“Ngây thơ!”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, hắn cảm thấy nếu mình là Vương tộc Phi Cầm, nói cái gì cũng muốn nghĩ cách giết chết tộc Tẩu Thú, đánh hạ Kỳ thành.
Yêu thú quả nhiên là Yêu thú, một chút đầu óc cũng không có.
Sau khi khinh bỉ xong, Lữ Thiếu Khanh đứng lên nói với Hồ Yên: “Gọi Vương tử Khuyển tộc tới đây.”
“Làm, làm gì?”
Hồ Yên mấy người đều nghi ngờ.
Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì?
Trưởng tộc Khuyển tộc hiện tại là Vương, cho dù là Hổ tộc, Hồ tộc hay Viên tộc đều không có hảo cảm.
Hồ Yên muốn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Khuyển tộc không thân với đại Bạch cô nương và tiểu Bạch công tử.”
Khuyển tộc không muốn đại Bạch và tiểu Bạch gia nhập Hổ tộc và Viên tộc.
Nếu như có thể, bọn hắn sẽ giết đại Bạch và tiểu Bạch.
Hồ tộc bên này nếu như không phải đạt được giá vừa ý, bọn hắn cũng sẽ không để ba người Vương Cảnh Sơ tới đây.
Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, cười nói: “Cho nên mới muốn mời bọn họ tới đây hóa giải địch ý, để người của ta an tâm ở lại đây.”
Lời này vừa nói ra, mắt Vương Cảnh Sơ, Vương Sĩ và Nguyên Tuần sáng lên.
“Công tử, ngươi đồng ý để tiểu Bạch gia nhập Viên tộc?”
“Đợi gặp người Khuyển tộc trước rồi không nói.”
Nguyên Tuần không nói hai lời, lập tức nói với Hồ Yên: “Hồ Yên cô nương, để Toàn Đỗ đến một chuyến đi.”
Vương Cảnh Sơ cũng đồng ý: “Không sai, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, đảm bảo sự an toàn của bọn hắn mới được.”
Viên tộc gấp gáp cần tiểu Bạch không thể nhiều bằng Hổ tộc.
Đại Bạch là huyết mạch đẳng cấp Phản tổ, Hổ tộc hy vọng có được hơn bất kỳ ai.
Hồ Yên thấy thế, chỉ có thể đồng ý, vung tay lên, một đạo lưu quang bay ra.
Dưới sự khống chế của Lữ Thiếu Khanh, lưu quang nhẹ nhàng xuyên qua đại trận tiến vào bầu trời.
Hồ Yên nghĩ, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ta hi vọng đến lúc đó có chuyện gì từ từ nói.”
Lữ Thiếu Khanh cười lên, rất là vui vẻ: “Nhất định, con người ta cái gì không biết nhưng chú trọng lễ phép nhất.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng ba người Vương Cảnh Sơ mắng to.
Ngươi chú trọng lễ phép?
Hồ ly tinh, mèo con, mèo già những lời này là ai gọi?
Ngươi nói thế này là chú trọng lễ phép?
Còn bên Khuyển tộc, Toàn Thông Thắng vội vàng chạy đi tìm Toàn Đỗ: “Đại ca, ta nhận được tin, Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần đi Hồ tộc.”
“Ta hoài nghi bọn hắn đã thương lượng xong, hai con tiểu súc sinh kia sắp gia nhập Hổ tộc và Viên tộc.”
“Rầm!”
Toàn Đỗ bước nhanh chân ra từ chỗ bế quan, ánh mắt như điện, thần sắc âm lãnh, tản mát ra một cỗ khí tức làm cho người sợ hãi.
“Hừ, có ta ở đây, hai con tiểu súc sinh đừng mong gia nhập!”
Vừa mới nói xong, nơi xa một đạo lưu quang lăng không mà đến, rơi vào trong tay hắn ta.
Kết quả Toàn Đỗ vừa nhìn, cười ha hả: “Ha ha, con mụ lẳng lơ Hồ Yên kia mời ta đến đó.”
Toàn Thông Thắng sửng sốt một chút: “Hồ ly lẳng lơ mời đại ca ngươi đi làm cái gì?”
“Hừ!” Toàn Đỗ vồ tay một cái, ngọc phù truyền tin trong nháy mắt hóa thành tro tàn, hắn ta cười lạnh nói: “Còn có thể làm gì? Đơn giản là treo giá, chuẩn bị bán cái giá tốt mà thôi.”
Tiếp theo hắn ta vung tay lên: “Đi, đi chiếu cố con con hồ ly lẳng lơ kia, hai con tiểu súc sinh kia đừng mong ở lại Kỳ thành.”
Toàn Thông Thắng lại lo lắng: “Đại ca, có cần gọi một vị trưởng lão đi cùng không?”
“Ta sợ hồ ly lẳng lơ bọn hắn có âm mưu.”
“Trước mặt thực lực tuyệt đối, cái gọi là âm mưu không chịu nổi một kích.” Toàn Đỗ mặt mũi tràn đầy tự tin, một lần nữa vung tay lên: “Hơn nữa ở Kỳ thành này có chuyện gì chào hỏi một tiếng, các trưởng lão có thể lập tức đuổi tới.”
“Thế nhưng mà...”
Toàn Thông Thắng vẫn có chút lo lắng: “Đại ca, ta cảm thấy được có chút không ổn, luôn cảm giác hình như có chuyện lớn xảy ra.”
Trong đầu Toàn Thông Thắng không khỏi hiện ra bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Dáng vẻ bình tĩnh ung dung khiến giờ hắn ta nhớ lại thôi cũng cảm thấy bất thường.
Hắn ta chưa từng thấy có ai dám đồng thời đắc tội người của tứ đại Vương tộc
Đắc tội Vương tộc tại Kỳ thành, trừ phi chạy tới địa khu xa xôi vắng vẻ, nếu không cho dù là ai cũng chỉ có một con đường chết.
Toàn Đỗ hừ lạnh một tiếng, bất mãn với sự lo lắng của Toàn Thông Thắng.
“Thân là Vương tộc, lo trước lo sau, còn thể thống gì?”
Vì cho Toàn Thông Thắng lòng tin, hắn ta thản nhiên nói: “Nói cho ngươi biết, ta đã đột phá thêm một tiểu cảnh giới, tiến thêm một bước.”
Toàn Thông Thắng nghe vậy, lập tức đại hỉ: “Thật, thật sao?”
“Nếu vậy, đại ca đã là Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới tầng tám?”
Toàn Đỗ ngạo nghễ đứng đó, sắc mặt mang theo đắc ý, khẽ gật đầu.
“Quá tốt rồi.” Toàn Thông Thắng phấn khởi: “Chưa đến mười năm, đại ca liên tục đột phá hai tiểu cảnh giới, đại ca đúng là thiên tài.’
“Bởi như vậy, đại ca không thể kém hơn so với hồ ly lẳng lơ, hầu tử thối được.”
“Cho nên.” Toàn Đỗ nhìn thoáng qua đường đệ của mình: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”
“Đi!”
Sau khi nói xong, dẫn đầu đằng không bay lên, thẳng hướng Hồ tộc mà đi.
Rất nhanh, đi tới nơi ước định với Hồ Yên, Toàn Đỗ nhíu mày.
Toàn Thông Thắng cùng đi theo phía sau, không kìm được khinh bỉ: “Đem người an bài ở nơi xa như vậy xem ra sớm đã có ý định rồi.”
“Một tên đáng thương, tưởng là được Hồ tộc che chở, chưa từng nghĩ tự chui đầu vào lưới.”
“A, nơi này, làm sao đột nhiên nhiều sương mù như vậy?”
Toàn Thông Thắng nhìn một mảnh trắng xóa trước mắt, thần thức nhô ra, chẳng được gì.
Toàn Đỗ lạnh lùng nói: “Nơi này có trận pháp!”
“Trận pháp? Hồ ly lẳng lơ muốn làm gì?” Toàn Thông Thắng nhìn sương mù bao phủ phía dưới, cỗ cảm giác bất an trong lòng lại một lần nữa xuất hiện: “Đại ca, cẩn thận một chút.”
Lúc này, sương mù bên dưới tán đi một phần, tiếp đó là giọng Hồ Yên truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận