Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1255: Cẩu xá? Ổ chó?

Chương 1255: Cẩu xá? Ổ chó?Chương 1255: Cẩu xá? Ổ chó?
Tả Điệp không thể tin vào tin mà mình nhận được.
Nàng ta nhìn vài lần vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Giả sao?
Chắc chắn là giả nhỉ?
Sư phụ bị người khống chế rồi? Hay là bị người đoạt xá?
Tả Điệp khó có thể tin, cẩn thận kiểm tra phi kiếm truyền tin hết lần này tới lần khác.
Xác nhận đây đúng là truyền tin của sư phụ.
Cuối cùng Tả Điệp căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đã làm gì?"
"Vì sao sư phụ bảo ta nghe lời ngươi?"
Ngươi là đồ đệ của sư phụ ta hay ta mới là đồ đệ của sư phụ ta?
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Nhất định là sư phụ ngươi cảm thấy ta tiềm lực vô hạn, cho là ta đáng giá kết giao, cho nên mới bảo ngươi ngoan ngoãn nghe lời."
"Được rồi, bắt đầu làm việc đi."
Tương Ti Tiên bên cạnh một lần nữa ngây dại.
Nàng ta khó có thể tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, sao Lận Vũ lại bảo Tả Điệp giúp đố?
Nàng ta cũng nghĩ không thông.
"Ti tiên tỷ tỷ, Tả Điệp cô nương hỗ trợ, ngươi không giúp một chút sao?"
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi cùng làm việc đi, bạn bè hợp tác làm việc sẽ càng nhanh hơn đấy."
"Ngươi thì sao?" Tả Điệp khó chịu hỏi.
"Ta à, ta chịu trách nhiệm thiết kế, chỉ đạo và giám sát, việc của ta cũng nhiều lắm đấy."
Tả Điệp tức chết: "Ngươi không có ý định động thủ đúng không?"
"Ngươi không làm, ta cũng không làm."
"Ngươi đi nói với sư phụ ngươi đi."
Dáng vẻ híp mắt cười của Lữ Thiếu Khanh khiến Tả Điệp rất muốn đấm một quyền lên mặt hắn.
Đáng tiếc, mệnh lệnh của sư phụ nàng ta không thể không nghe.
Cuối cùng, dưới sự chỉ huy của Lữ Thiếu Khanh, Tả Điệp bắt đầu đốn củi bắt đầu dựng nhà gỗ. Tương Ti Tiên cuối cùng cũng gia nhập hỗ trợ, lại thêm đại Bạch và tiểu Bạch hỗ trợ.
Dựng nhà gỗ không phải công việc phức tạp gì cho nên tiến độ rất nhanh, chưa đến một ngày đã dựng xong rồi.
Điều này khiến Tương Quỳ âm thầm quan sát vô cùng phiền muộn.
Cái tên tiểu tử khốn kiếp này.
Đương nhiên, ông ta cũng vô cùng khó hiểu, vì sao Lận Vũ lại giúp Lữ Thiếu Khanh chứ?
Nhưng bất kể như thế nào, ông ta muốn Lữ Thiếu Khanh giúp ông ta dựng nhà, ác tâm tính toán Lữ Thiếu Khanh một phen đã lại thất bại.
Lữ Thiếu Khanh căn bản không cần động thủ, từ đầu tới đuôi chỉ đứng nhìn, miệng lảm nhảm, rất thoải mái. Đúng là tiểu tử khốn kiếp khó chơi.
Trong lòng Tương Quỳ một lần nữa hung hăng mắng một câu.
Lần đầu tiên cảm thấy có một người khó chơi như thế.
Tương Quỳ thấy thời cơ cũng đã đến liền xuất hiện, hừ một tiếng, khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: "Hạng người gian xảo dùng mánh lới."
"Đây gọi là thông minh."
Tương Quỳ rất khó chịu, ông ta nhìn thoáng qua căn nhà được dựng xong, lập tức bới lông tìm vết.
"Xiên vẹo, không có chút dáng vẻ gì, kém xa với căn trước đây của ta."
Lữ Thiếu Khanh lại nói với Tương Ti Tiên và Tả Điệp: "Ôi, ngươi xem, không nghe lời ta, đại trưởng lão không vừa lòng rồi đấy." Vãi!
Tương Quỳ muốn đánh người.
Trong lúc nhất thời ông ta quên mất căn phòng này do Tương Tỉ Tiên tôn nữ ông ta và Tả Điệp dựng.
Tay Lữ Thiếu Khanh không hề đụng tới chút công việc gì.
Tương Quỳ thở phì phò nói: "Bớt ở chỗ này giảo biện, ngươi động thủ sao?”
"Vậy thì không tính!"
Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Lão đầu, ông cần mặt mũi không?”
"Ta ở bên chỉ huy, ông điếc hay mù vậy?"
Tương Quỳ cười đắc ý: "Trừ phi ngươi tự mình động thủ, nếu không căn nhà này phải xây lại."
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Ta sợ ta xuất thủ, ông không dám ở." "Có cái gì không dám?" Tương Quỳ vui vẻ: "Thế giới này còn có chuyện gì ta không dám làm?"
"Được, ông không ở ông là chó con."
Lữ Thiếu Khanh xuất thủ, vẩy tay, thân cây bị chặt đôi từ đằng xa bay tới, Mặc Quân kiếm tung bay trên không trung, nhanh chóng cắt ra một tấm ván gỗ.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Ta làm biển gỗ treo lên, đã tính là động thủ chưa?"
Sau đó còn lấy bút viết ra hai chữ trên đó, một hồi sau, một tấm biển gỗ treo vững vàng trước nhà gỗ, bên trên cổng.
Nhìn thấy hai chữ trên đó.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Cẩu xá! Tiêu Y bụm mặt, che tâm mắt đi không dám nhìn.
Nhị sư huynh lần này nhất định phải bị đánh chết.
Đại sư huynh, có thể ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với Nhị sư huynh huynh cũng không được gặp.
Cơ thể Tương Quỳ run lên nhè nhẹ.
"Khốn kiếp, ta phải làm thịt ngươi."
Cẩu, không phải cùng âm với chó sao?
Còn thêm một chữ xá, rõ ràng là ổ chó mà.
"Tiểu tử, có phải ngươi cảm thấy Hóa Thần như ta rất dễ nói chuyện? Không biết giận đúng không?"
Tương Quỳ căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, cơn giận trong người một lần nữa tích tụ, sắp bộc phát. Tương Ti Tiên cũng đành chịu, thật là.
Hai người đều không nghe lời.
Gia gia của nàng ta vẫn muốn lấy lại danh dự, bắt Lữ Thiếu Khanh xây nhà, xả giận.
Kết quả thì sao, Lữ Thiếu Khanh căn bản không cần ra tay, ngược lại cháu gái như nàng ta còn bận rộn xây dựng.
Cuối cùng, còn dùng cách này để chọc Tương Quỳ giận đến mức sắp thổ huyết.
Kệ đi, ta không muốn quản nữa.
Tương T¡ Tiên cũng cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
Hai người này, một người hơn ngàn tuổi, một người hơn hai mươi tuổi, một già một trẻ, đối chọi gay gắt.
Vậy thì cứ để hai người bọn họ đấu đi.
Tương Ti Tiên kéo Tả Điệp đang định lên tiếng lại, đưa Tả Điệp lui sang bên cạnh, học Tiêu Y xem kịch hay.
Đối mặt với Tương Quỳ như muốn nuốt sống mình, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không hoảng sợ, hắn nói: "Từ đã, ông nghe ta giảo biện đã, không, nghe ta giải thích đã."
Tương Quỳ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng nói: "Nói, hôm nay ngươi không nói ra lễ, †a đánh chết ngươi."
"Đừng nóng vội nha, cái chữ cẩu này không liên quan gì đến chữ chó, chữ cẩu này có nghĩa là kiên nhãn, khiêm tốn, ẩn đời."
"Rất thích hợp với ông mà, ông thân là đại trưởng lão của tổ chức Thí Thần, mang cả nhóm người ẩn đời, tìm thời cơ đối phó với quái vật, đây không phải cẩu thì là gì?"
"Ta viết hai chữ này là muốn gửi sự kính trọng đến đại trưởng lão ông, một người luôn dốc hết tâm huyết vì nhân tộc, gánh vác trọng trách nặng nề tiến vê phía trước."
"Hai chữ này đại diện cho sự kính trọng và bội phục ta dành cho đại trưởng lão ông, trên đời này không có mấy người có thể làm được như ông. Ông xứng với hai chữ này." Chương 1256: Còn có bước kế tiếp, gặp ở Nghị Sự đại điện
Sau khi Tương Quỳ nghe xong, mặt không cảm xúc.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh nói rất trịnh trọng, dáng vẻ thành khẩn khiến người ta cảm thấy hắn không phải đang nói láo.
Nhưng, Tương Quỳ vẫn không tin.
Cẩu xá, chính là ổ chó.
Tên khốn trước mặt đang cố ý bóng gió mắng ông ta.
"Khì khì, ông xem, con người của ta kính già yêu trẻ nhất, ông xem đi, ban nãy ông cũng có nói rồi, ai không ở chính là chó con."
Tương Quỳ giơ tay lên, quang mang không ngừng phụt ra hút vào: "Lời kia là ngươi nói." "Bản thân ông cũng từng nói rồi, bình tĩnh nói chuyện, ai động thủ trước người đó là chó con."
Tương Quỳ hung hăng hơn, quang mang càng phun ra nuốt vào lợi hại, khí tức tăng vọt một bước: "Đó cũng là ngươi nói."
"Như nhau thôi, ý nghĩa đều như nhau cả." Lữ Thiếu Khanh phất tay, ra vẻ sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào, nghiêm nghị nói với Tương Quỳ: "Chớ có làm loạn."
Tương Quỳ không nói hai lời, một chưởng võ xuống
"Ầm ầm..."
Âm ầm một tiếng, căn nhà gỗ bên cạnh chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Căn nhà gỗ vừa dựng xong lại một lần nữa hóa thành một đống hài cốt. "Ông làm gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh đau lòng kêu: "Căn nhà vất vả lắm mới xây dựng xong, ông cứ thế phá hủy, ông không đau lòng còn ta thì đau lòng đây này."
"Một ổ chó đẹp đẽ, không đúng, cẩu xá, lãng phí, tâm huyết và sự cố gắng cả một ngày của Tỉ Tiên tỷ tỷ các nàng đều bị ông lãng phí như vậy."
Tương Quỳ mặt không thay đổi nói: "Ta phải thu thập ngươi, thất lễ."
Cẩu bỏ?
Ẩn núp? Điệu thấp? Chịu nhục gánh trọng trách?
Ngươi là đang nói móc để chửi ta.
Hơn nữa, đường đường là cao thủ Hóa Thần kỳ, đại trưởng lão tổ chức Thí Thần, nơi ở tên cẩu xá?
Truyền đi, mặt mo này của ta còn cần nữa sao?
Ta nể tình tôn nữ của ta, không so đo với ngươi, nếu không, không đánh chết ngươi không thể.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Ai, được rồi, ông là trưởng bối, tùy ông vậy."
Sau đó, vẻ mặt hắn hơi nghiêm túc, hỏi Tương Quỳ: "Ông xem, nhà ta dựng xong rồi, khi nào thì ông đưa ta đi chỗ kia?"
Tương Quỳ cười lạnh một tiếng: "Ai nói dựng xong nhà là có thể để ngươi tiến vào thế giới Huyền Thổ?"
"Lão đầu, không phải ông định đổi ý nuốt lời đấy chứ?" Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí trách móc: "Làm trưởng bối có thể có dáng vẻ trưởng bối một chút được không?"
Tả Điệp ở bên cạnh khinh bỉ: "Đúng là, chỉ cân hơi không vui là không giả vờ nữa, lộ nguyên hình ngay."
Khi nào cảm thấy cơ lợi thì không biết xấu hổ gọi gia gia.
Lúc không vui trực tiếp xưng hô lão đầu, nửa điểm khách khí đều không có.
Đúng là một tên tiểu nhân, tốc độ trở mặt nhanh chóng, không ai bằng.
Tả Điệp không kìm được hỏi Tiêu Y bên cạnh: "Tiêu muội muội, hắn vẫn luôn như vậy sao?”
Tiêu Y rất vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy a, đây chính là Nhị sư huynh."
Vô cùng thực tế.
Tả Điệp cạn lời một lúc, sau đó cảm thán: "Hắn như vậy mà có thể sống tới giờ, đúng là mạng lớn."
Tương Tỉ Tiên không nói gì, trong lòng vô cùng đồng ý với Tả Điệp.
Tính cách kiểu như Lữ Thiếu Khanh rất dễ khiến người ta ghi hận, không bị đánh chết cũng coi như hắn mạng lớn.
Tiêu Y liền nói: "Yên tâm đi, Nhị sư huynh lợi hại lắm, người khác muốn đánh chết hắn không có dễ dàng như vậy."
"Nhị sư huynh là sẽ không dễ dàng trêu chọc người lợi hại, đặc biệt là Hóa Thần, Nhị sư huynh có thể trốn được bao xa sẽ trốn bấy xa."
Tương Ti Tiên càng cạn lời, nàng ta nàng chỉ chỉ gia gia của mình, nhắc nhở Tiêu Y nói: "Gia gia của ta là Hóa Thần hậu kỳ."
Tả Điệp gật đầu: "Đúng đấy, nếu theo như lời ngươi nói thì đại trưởng lão không phải Hóa Thần, cũng không lợi hại?"
Tiêu Y nhếch miệng cười một tiếng, suy đoán nói: "Có lẽ là Nhị sư huynh biết đại trưởng lão không nguy hiểm." Nếu không phải vì Thế giới Huyền Thổ, có đánh chết Nhị sư huynh ta cũng không tới nơi này, càng thêm không đối nghịch với đại trưởng lão.
Lão đầu?
Tương Quỳ trừng tròng mắt, thổi râu ria, tiểu tử khốn kiếp quá đáng ghét.
Ông ta nghiêm mặt nói: "Ta nói xây nhà xong sẽ để ngươi vào thế giới Huyền Thổ lúc nào?"
"Còn thiếu một bước nữa."
Ánh mắt Tương Quỳ nhìn về phía xa, tới bây giờ, Tương Quỳ cũng cảm thấy mệt rồi.
Đấu với Lữ Thiếu Khanh nữa, ông ta cũng chẳng có biện pháp nào tốt để đối phó tiếp với Lữ Thiếu Khanh.
Tiếp tục đấu nữa, tấm mặt mo này thật sự không còn cần nữa rồi. Tương Quỳ nhìn qua phương xa, hai tay chắp sau lưng, tâm mặc không nói, chậm chạp cũng không nói ra bước kế tiếp phải làm gì.
Lữ Thiếu Khanh không thúc giục, đứng bên Tương Quỳ, cũng nhìn về phương xa như Tương Quỳ.
Từ đây nhìn ra xa, nơi xa là dãy núi †o to nhỏ nhỏ, núi non trùng điệp.
Linh lực nơi này nồng đậm, nơi xa sương trắng mịt mờ, mây mù phiêu động, đỉnh núi như ẩn như hiện trong sương mù trắng, tựa như tiên cảnh.
Hai người đứng sóng vai, như đang thưởng thức cảnh đẹp nơi xa.
Tương T¡ Tiên và Tả Điệp bên cạnh nhìn thấy, vô cùng khó chịu.
Rõ ràng là một cảnh giới Hóa Thần, một cảnh giới Nguyên Anh kỳ, một lão tiền bối hơn ngàn tuổi, một tiểu tử vắt mũi chưa sạch hai mươi tuổi, đáng lẽ hai người phải rất tương phản nhau mưới đúng.
Nhưng mà hai người đứng sóng vai mà không hề có chút cảm giác không hài hòa.
Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Tương Quỳ tản ra khí tức cao nhân, giống như cũng là một vị tồn tại cảnh giới Hóa Thần khác vậy.
Khí trường của Lữ Thiếu Khanh dung hợp hoàn mỹ với khí trường của Tương Quỳ, cùng đứng với nhau, như hai người cùng cảnh giới đứng chung một chỗ, người bên cạnh không thể chen vào được.
Tương T¡ Tiên và Tả Điệp nhìn thấy khó chịu muốn chết, sao khí trường của tên này cũng cường đại như vậy?
Đứng bên cạnh Tương Quỳ đáng lế phải bị khí trường của Tương Quỳ ảnh hưởng và áp chế, cuối cùng phải nhìn giống một chủ nhân và một người hầu mới đúng.
Chứ không phải hai người thoạt nhìn giống như người cùng cảnh giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận