Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2155: Chương 2155

Chương 2155: Chương 2155Chương 2155: Chương 2155
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nhìn qua bóng dáng Mộc Vĩnh bọn hắn biến mất, Gia Cát Huân nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, vung tay lên, sương trắng một lần nữa quét sạch.
Tuy nhiên khi hoàn toàn che giấu, âm thanh của Lữ Thiếu Khanh đã truyền vào trong tai người vầy xem.
“Ngươi xem, người Thánh địa bất chấp đạo nghĩa, không thèm để ý đến người của gia tộc ẩn thế các ngươi.” Gia Cát Huân cực kì thông minh, một câu đã hiểu ra tâm tư của Lữ Thiếu Khanh.
Hung hăng khinh bỉ: “Ngây thơ, ngươi cảm thấy hữu dụng không?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Có tác dụng hay không thì liên quan gì chứ? Dù sao ta cũng không thiệt thòi.”
Gia Cát Huân nghẹn lời, đúng là kế ly gián thành công hay không, đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói không có tổn thất gì, nàng ta chỉ có thể chửi ầm lên: “Vô sỉ, hèn hạ.” “Tạ ơn.” Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đón nhận.
Tiêu Y bên cạnh Y lại gần: “Nhị sư huynh, huynh không thử hỏi Mộc Vĩnh, sư nương cùng Hạ Ngữ sư tỷ ở nơi nào sao?”
“Hỏi cũng hỏi uổng công thôi.” Lữ Thiếu Khanh bu môi: “Nếu ta đoán không nhầm hắn sẽ lợi dụng sư nương để đối phó ta.” “Đúng là tên hèn hạ.”
Tiêu Y kinh hãi: “Không phải chứ, đến lúc đó làm sao bây giờ?” “Nàng!” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Gia Cát Huân nói: “Đây không phải còn một người sao?”
“Cùng lắm thì trao đổi con tin.”
Gia Cát Huân tức chết, đây mới là mục đích thật sự của tên khốn kiếp này sao?
Vô giá gì đó đầu là gạt người. Nam nhân đáng chết.
Cuối cùng nàng ta vẫn chỉ là thẻ đánh bạc.
Gia Cát Huân càng nghĩ càng giận, hé miệng liên muốn cắn Lữ Thiếu Khanh một cái.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn tránh: “Fuck, cẩu ca, ngươi điên rồi à?”
“Công, công tử.” Bỗng nhiên một âm thanh khiếp đảm e sợ vang lên.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, rõ ràng là Chiêm Quý, đang sợ hãi rụt rè đứng ở bên cạnh: “A, sao ngươi còn ở nơi này?” Chiêm Quý nghe vậy, muốn khóc.
Hắn ta trở về không được, không trở về cũng không được. Mấy người Mộc Vĩnh thậm chí còn không để hắn ta trong mắt.
Cũng không muốn đem hắn ta Về.
Chiêm Quý dụ người đến mấy lần, tất cả đầu thành tù binh của Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi trở về, không chừng sẽ bị những người kia thu thập thế nào đó.
Ở lại nơi này so với trở về càng thêm an toàn.
Chí ít, giữa hắn ta và Gia Cát Huân còn có chút quan hệ. Khoảng cách giữa Liêu thành và Gia Cát thành không xa, song phương ít nhiều đầu có chút lui tới.
Hiện tại, hắn ta chỉ có thể ôm chặt đùi Gia Cát Huân. Chiêm Quý sắp xếp lại cảm xúc, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ta biết sư nương ngươi và Hạ Ngữ cô nương đang ở đâu?”
“Ồ?” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mắt sáng lên: “Ngươi biết?”
Chiêm Quý gật đầu: “Ta từng nghe nói từ miệng Kiếm Lan đại nhân.”
Lữ Thiếu Khanh không hoài nghi: “Ơ đầu?”
Nhưng Chiêm Quý lại có điều kiện của mình: “Ta cho ngươi biết, ngươi có thể thả ta và Gia Cát đại nhần không?” Chiêm Quý không ngốc, mình muốn ôm chặt đùi Gia Cát Huân, chỉ có thể để Gia Cát Huân chịu một phần ân tình của mình.
Nhưng mài
“Chát!”
Một bàn tay của Lữ Thiếu Khanh đánh đến, đánh cho mắt Chiêm Quý nổi đom
đóm.
“Phản rồi, ngươi là một tù binh mà cũng dám bàn điều kiện với ta?”
Chiêm Quý bị đánh cho choáng váng, Gia Cát Huân cũng ngạc nhiên.
Tên khốn kiếp này nói trở mặt là trở mặt.
Nhưng mà sau khi Chiêm Quý bị đánh, cũng không khuất phục, mà cứng cổ, đứng được thẳng tắp: “Công tử, ngươi không thả Gia Cát đại nhân, ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi.” Không ôm được đùi, trở về cũng chỉ có một con đường chất.
Chăẳng bằng bị ngươi đánh chết ở chỗ này.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua biểu lộ kiên quyết của Chiêm Quý, đột nhiên hít một hơi lạnh, hỏi: “Ngươi thích Trư ca?”
Tiêu Y ở bên cạnh nghe vậy, mừng rỡ, tình tay ba sao?
Ai nha, tiểu ma tộc ngươi cũng quá không hiểu chuyện. Dám tranh nữ nhân với Nhị sư huynh ta, chán sống sao? Gia Cát Huân lạnh lùng nhìn Chiêm Quý.
Loại thần phận như Chiêm Quý đến nhà nàng ta chỉ có thể đi cửa hông, vào trong nhà, ngay cả trà cũng không có tư cách uống.
Thầm mấn có thể, nhưng mà dám thổ lộ, nàng ta không ngại giết chết Chiêm Quý. Chiêm Quý giật nảy mình, vội vàng lắc đầu: “Không có, ta chẳng qua chỉ là sâu kiến thế gian, sao dám có ý nghĩ xấu xa với tiên nữ trên trời chứ?” “Chiêm gia ta và gia tộc của Gia Cát đại nhân có chút quan hệ, ta không thể trơ mắt nhìn Gia Cát đại nhân bị ngươi khi dễ như vậy.”
“Khi dễ?” Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lại một cái tát: “Ta khi dễ nàng lúc nào?” “Đừng ngậm máu phun người.”
Hai bên mặt Chiêm Quý đều sưng phồng lên, có kích động muốn khóc.
Nhưng mà, hắn ta vẫn kiên trì với thái độ của mình: “Thả Gia Cát đại nhân, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta có thể lưu tại nơi này làm con tin của ngươi.” “Ngươi xứng sao?”
Lữ Thiếu Khanh lại tát qua một cái: “Tranh thủ nói ra cho ta.”
Chiêm Quý đau đến mức nước mắt sắp chảy ra, trông rất đáng thương.
Tiêu Y ở bên cạnh âm thầm nói thầm, mấy cái bạt tai này nhìn thế nào cũng thấy đánh vì ghen tuông.
Chiêm Quý bị đánh mấy bạt tai, nhưng vần kiên quyết không nói.
Vẫn kiên trì muốn thả Gia Cát Huân mới nói.
Lữ Thiếu Khanh hô xa một tiếng về phía nơi xa: “Sư phụ, ma tộc này biết tông tích của sư nương nhưng mà hắn không chịu nói.”
“Làm thịt hắn.” Thiều Thừa rút kiếm từ đằng xa xông lại, quơ trường kiếm, đằng đằng sát khí: “Chém từng cái một, chém cho tới khi hắn nói mới thôi.”
Thiều Thừa vọt tới trước mặt Chiêm Quý, như ác lang lộ ra ánh mắt lục sắc, hung ác nhìn chằm chằm Chiêm Quý, đằng đằng sát khí mà hỏi: “Nói hay không?” Sau đó nhìn Chiêm Quý từ trên xuống dưới, sát khí khiến Chiêm Quý sợ đến mức Chiêm Quý run lẩy bẩy: “Biết từ sớm rồi mà không nói, phải chờ tới hiện tại mới nói, ngươi có rắp tâm gì?”
Ông giơ kiếm lên khoa tay với Chiêm Quý: “Kiếm thứ nhất ta nên chém ngươi chỗ nào đầy?”
Thiều Thừa bình thường là người hiền lành tính tình dễ chịu nhưng giờ đã trở nên đằng đẳng sát khí, tựa như một đồ tế.
Liên quan đến người mình thích, cho dù trước mắt là Tiên Đế ông cũng muốn chém.
Chiêm Quý càng căng thẳng hơn, nhưng hắn ta vẫn kiên trì: “Đại nhân, cho dù ngươi giết ta, ta cũng chỉ có yêu cầu này, thả Gia Cát đại nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận