Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1908

Chương 1908
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, Đại sư huynh giết hắn, nhưng năng lượng của hắn truyền tống đến nơi xa, hẳn là bị thứ gì đó hấp thu.”
Luyện Hư kỳ, cho dù là lông tóc cũng ẩn chứa năng lượng cường đại, chớ đừng nói chi là một thân huyết nhục.
Loại tồn tại như Luyện Hư kỳ này, tự thân bọn hắn ẩn chứa năng lượng thật lớn.
Những năng lượng này trên thực tế là năng lượng cướp đoạt được từ trời đất, tinh thuần mà cường đại.
Là gốc rễ của tu luyện.
Cho dù bị đánh bại, năng lượng ẩn chưa của bản thân sẽ từ từ tiêu tán, cuối cùng trở về trong trời đất.
Tiêu Y trừng to mắt, khó có thể tin nhìn qua tia sáng nhỏ bé chung quanh: “Là ai?”
Lữ Thiếu Khanh im lặng: “Ngu xuẩn, ta làm sao biết là ai?”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn về nơi xa, năng lượng truyền tống đến phương xa biến mất trong tầm mắt của hắn, nhìn giống như có một con quái thú đang thôn phệ những năng lượng này.
“Cho nên, Nhị sư huynh, huynh phát hiện không thích hợp, mới bảo Đại sư huynh tạm thời đừng giết con chim già kia?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, ánh mắt dời về hướng Kỳ thành: “Xem ra, lần này tộc Phi Cầm đánh lén tộc Tẩu Thú, cũng không phải chỉ đơn giản vì ân oán hai tộc.”
Có một bàn tay phía sau màn thôi thúc, tộc Phi Cầm cùng tộc Tẩu Thú chẳng qua chỉ là quân cờ.
“Rốt cuộc là ai mới có thể làm ra được loại chuyện thế này?”
Tiêu Y tê cả da đầu, đây chính là một ván cược lớn, đùa bỡn cả hai tộc trong lòng bàn tay.
Để tộc Phi Cầm cùng tộc Tẩu Thú sống mái với nhau, trốn ở trong tối hấp thu năng lượng của bọn hắn, không phải huyết tế nhưng cũng không nhau là mấy.
Huyết tế hai đại tộc, đây rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Tiêu Y mặc dù cảm thấy kinh dị, nhưng trong lòng nàng càng thêm tò mò, loại này rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta biết loại tồn tại này vô cùng đáng sợ.”
“Ai, phiền phức, nếu không phải vì tìm sư phụ và chim ngốc, đánh chết ta cũng không muốn tới.”
Mạng bận rộn trời sinh, tới khi nào mới có thể ở trong nhà nằm ngủ trên linh thạch đây?
Tiêu Y sau khi hết khiếp sợ, liền hưng phấn lên: “Nhị sư huynh, huynh muốn tìm ra kẻ đứng sau màn giết hắn, giải cứu tộc Phi Cầm cùng tộc Tẩu Thú sao?”
Không cứu nổi!
Lữ Thiếu Khanh cho sư muội mình một cái liếc mắt, thuận miệng qua loa: “A đúng, đúng, ta muốn đi làm sứ giả hòa bình, ta muốn mang hòa bình đến cho Yêu giới, ta muốn liều mạng với kẻ đứng đằng sau, ta phải dùng tính mạng của ta để bảo vệ Yêu giới, dùng sinh mệnh của ta để giữ gìn hòa bình Yêu giới.”
“Con đường này rất nguy hiểm, muội trở về đi theo Đại sư huynh đi.”
Tiêu Y nghe xong, liền biết Nhị sư huynh là đang nói mát.
Nàng lập tức le lưỡi, biết mình suy nghĩ nhiều.
Nhị sư huynh là ai, làm sao lại có thể trả cái mạng nhỏ của mình vì Yêu giới được?
Dựa theo tính cách của Nhị sư huynh, tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú chết sạch hắn cũng chẳng muốn để ý tới.
Tiêu Y vội vàng cười làm lành: “Hắc hắc, Nhị sư huynh, ta chỉ đùa với huynh một chút thôi, đừng như vậy mà.”
Mặc dù có thể sẽ rất nguy hiểm, nhưng đánh chết Tiêu Y cũng không muốn trở về đi theo Kế Ngôn.
Đi theo Đại sư huynh nào có dễ chịu, đã ghiền lại kích thích như đi theo Nhị sư huynh?
Sai, lời này là bất kính với Đại sư huynh, sai rồi, sai rồi.
Tiêu Y cười hắc hắc: “Nhị sư huynh, chúng ta tiếp tục xuất phát chứ?”
“Trở về, trở về.” Lữ Thiếu Khanh khó chịu phất tay với nàng: “Ta đi giữ gìn hòa bình thế giới, không muốn mang theo kẻ vướng víu như muội bên cạnh.”
“Đừng mà, Nhị sư huynh.” Tiêu Y thấy thế, lập tức lôi áo Lữ Thiếu Khanh nũng nịu.
Mặc dù không có tác dụng nhưng vẫn phải làm.
Lỡ như có tác dụng thì sao?
Lữ Thiếu Khanh vỗ tay xuống, Tiêu Y không trốn tránh mà để Lữ Thiếu Khanh tùy ý đánh lên mu bàn tay của mình.
Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút: “Ngu xuẩn, thu hồi suy nghĩ ngu xuẩn trong đầu muội đi, trước khi làm người tốt thì cân nhắc đến năng lực bản thân một chút.”
“Không có năng lực thì đừng tự tát mặt cho thành kẻ mập.”
Tiêu Y liên tục gật đầu, lộ ra dáng vẻ nhu thuận nghe lời: “Vâng, vâng, Nhị sư huynh nói cực phải, ta đã biết.”
Hết thảy nhu thuận cũng chỉ để Nhị sư huynh giữ nàng lại.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh nói một câu: “Được rồi, trở về đi!”
Tiêu Y trợn tròn mắt, kịch bản không phải như vậy.
Nàng đã giả vờ làm đứa trẻ ngoan ngoản rồi, Nhị sư huynh không nên đuổi nàng đi mới đúng.
“Nhị sư huynh, đừng nói giỡn, ta không muốn trở về.” Tiêu Y lắc đầu không vui, nói đùa, chuyện hay như vậy, trở về, sao xem được?
Trở về, kẻ đứng sau lưng là ai, làm sao nàng biết được?
Dù là đến lúc đó Lữ Thiếu Khanh nói cho nàng, cũng không đã ghiền bằng chính mắt nhìn thấy.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nói như thật: “Ai đùa với muội, về ngăn Đại sư huynh cho ta, để huynh ấy trông đám mèo chó, đừng để bọn hắn cùng tới đây.”
Tiêu Y hiểu ra, nhưng đồng thời cũng không hiểu: “Nhị sư huynh, huynh không định để bọn hắn biết à? Vì sao vậy?”
“Để bọn hắn bị đánh văng hết óc chó ra, chết thêm nhiều thú một chút hẵng nói.”
Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi trả lời, trong giọng nói để lộ ra tàn nhẫn: “Hơn nữa, bọn hắn không chết nhiều thú thêm một chút để thực lực yếu ớt đến lúc đó làm sao ta diệt được Khuyển tộc và Mặc Nha tộc?”
Trong lòng Tiêu Y âm thầm mặc niệm một chút cho Khuyển tộc và Mặc Nha tộc.
Khi dễ tiểu Hồng, đắc tội Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòi.
Khuyển tộc và Mặc Nha tộc gặp nạn rồi.
Lời tuy như thế, Tiêu Y vẫn không muốn, nàng kéo tiểu Bạch một cái: “Để tiểu Bạch trở về, hắn là linh sủng của Đại sư huynh.”
Tiểu Bạch bó tay rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận