Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1146: Trực tiếp xông tới là được

Chương 1146: Trực tiếp xông tới là đượcChương 1146: Trực tiếp xông tới là được
"Mộc công tử, tiếp theo ngươi định làm gì?" Tương T¡ Tiên không kìm được hiếu kì hỏi.
Lữ Thiếu Khanh thì nói với Kế Ngôn: "Hỏi huynh ấy, huynh định làm gì? Huynh có kế sách gì khác không?"
Kế Ngôn đứng lên, ngữ khí lạnh nhạt: "Còn cần cân nhắc sao?"
Sau khi nói xong, bay lên không, đi thẳng về phía bộ tộc Gia Đức.
Tương Tỉ Tiên nhìn bóng lưng Kế Ngôn, ánh mắt nhấp nháy, nhìn thật là đẹp trai.
Nhưng, nàng ta chần chờ một chút, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, Kế công tử không phải muốn giế thẳng qua không?"
"Đúng đấy." Lữ Thiếu Khanh đương nhiên gật đầu: "Không phải thế thì còn có thể thế nào?"
Hiện tại bộ tộc Gia Đức còn có hai Nguyên Anh kỳ nhân tộc cộng thêm một con Tế tư quái vật Nguyên Anh kỳ, đối với những người khác mà nói thực lực rất cường đại.
Nhưng đối với nhóm Lữ Thiếu Khanh mà nói thì không đáng giá nhắc tới.
Đối với dạng kẻ địch như vậy đương nhiên là trực tiếp xông qua, tát thẳng vào mặt, phá hủy tất cả, làm luôn cho xong.
Lữ Thiếu Khanh nói với Dận Khuyết: "Dận huynh, đi thôi, cùng lên nào."
"Làm gì?"
Dận Khuyết cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
Trải nghiệm bị ném xuống thuyền kia còn rõ mồn một trước mắt, đánh chết Dận Khuyết cũng sẽ không quên.
"Không phải nói sẽ giúp một tay à? Chẳng lẽ ngươi định ngồi một bên xem kịch?" Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Tỉ Tiên: "T¡ Tiên tỷ tỷ, tỷ cũng đã từng nói sẽ giúp mà."
"Đương nhiên, sợ thì thôi, ở đây chờ đi"
Sau khi nói xong, cũng rời đi theo.
Dận Khuyết tức bực giậm chân, hận không thể đạp chết Hồn Thạch Giáp Thú bên cạnh.
"Đại tiểu thư, không nên bị hắn lừa gạt, không cần quản sống chết của hắn."
Dận Khuyết hận đến nghiến răng, thậm chí hắn ta hi vọng Tế tự bộ tộc Gia Đức có thể cho Lữ Thiếu Khanh nếm mùi đau khổ.
Tương Ti Tiên cười một tiếng, nói với Dận Khuyết: "Đi thôi."
Dận Khuyết vẫn vô cùng lo lắng: "Đại tiểu thư, cẩn thận một chút. bọn hắn lỗ mãng như vậy, để bọn hắn tự đi thì hơn."
Tương T¡ Tiên lắc đầu: "Ta đã đồng ý hỗ trợ, nếu như chúng ta không đi, Dận đại ca huynh sẽ bị người ta nói là kẻ hèn nhát, huynh chấp nhận à?"
"Đáng ghét!"
Dận Khuyết bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau.
Nhưng trong lòng hắn ta âm thầm quyết định, hắn ta nói với Tương Ti Tiên: "Đại tiểu thư, chờ lát nữa vẫn không nên tùy tiện nhúng tay vào. Phải quan sát rõ tình hình hãng tính." Hừ, mọe, ta không giúp, ta ở bên cạnh vẩy nước, xem ngươi có thể làm gì được ta?
Chờ ngươi bị đánh đến gần chết ta lại ra tay, đến lúc đó có thể sỉ nhục ngươi một trận.
Tương T¡ Tiên và Dận Khuyết theo sau, lúc tiến vào bộ tộc Gia Đức, Kế Ngôn xuất thủ.
Bạch y Kế Ngôn tung bay như dạo bước trên không trung, đi tới bầu trời bộ tộc Gia Đức, hắn ta không hề che giấu khí tức của mình.
Cao thủ bên bộ tộc Gia Đức đã nhận ra Kế Ngôn đến.
Trong bộ tộc lập tức rối loạn, phụ nữ trẻ con lập tức chạy vào nhà trốn.
Thanh niên thì lần lượt cầm cung tiễn, vũ khí chuẩn bị sẵn sàng. Những cao thủ bắt đầu kết trận, thân thể bắt đầu toát ra sương mù màu đen, chuẩn bị chém giết.
Hai cao thủ Nguyên Anh kỳ trong bộ tộc Gia Đức lập tức bay lên không, đằng đăng sát khí.
"Ai đến?"
"Dám xông vào bộ tộc Gia Đức, muốn chết sao?"
Hai cao thủ Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức cảnh giới đều là Nguyên Anh sơ kỳ.
Kế Ngôn không nói gì, chỉ là sau khi nhìn hai Nguyên Anh kỳ thì thu hồi ánh mắt.
Hai người kia không thể khiến Kế Ngôn nôn nóng muốn ra tay.
Thực lực nhân tộc Nguyên Anh kỳ của thế giới này rất yếu, không chịu nổi một kích.
Mặc dù hai người cố gắng tản mát ra khí tức cường đại của mình nhưng trong mắt Kế Ngôn vẫn yếu đuối.
Ánh mắt Kế Ngôn vượt qua hai người, rơi vào sau lưng hai người, đó là phía sau núi của bộ tộc Gia Đức.
Sau khi ánh mắt hắn ta tuần sát một lượt thì cơ thể lắc lư đi thẳng ra sau núi.
Mục tiêu của Kế Ngôn là tìm kiếm Tế tư bộ tộc Gia Đức, cũng chỉ có Tế tư mới có thể khiến Kế Ngôn hứng thú.
"Lớn mật!"
Hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức thấy thế liền giận tím mặt, bọn hắn trong cơn giận dữ, trên thân toát ra từng đợt sương mù màu đen, từ xa nhìn sang giống như tức giận đến mức bốc khói. "Dám coi thường chúng †a?”
"Muốn chết!"
"Giết ngươi!"
Hai cao thủ Nguyên Anh kỳ mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng phát hiện ra Kế Ngôn không dễ chọc, hai người quả quyết liên thủ ngay lập tức.
"Âm!"
Sương mù màu đen huyễn hóa thành một nắm đấm và một ngón tay chia ra hai hướng đánh về phía Kế Ngôn.
Trường kiếm của Kế Ngôn vừa vung lên, kiếm ý khuấy động, nắm đấm cùng ngón tay trong nháy mắt bị đánh tan.
Nhân lúc hai Nguyên Anh kỳ chưa kịp phản ứng, Kế Ngôn đã vượt qua bọn hắn, đi thẳng về phía sau núi,
"Dừng lại!"
Hai người giận dữ, muốn đuổi theo, giọng Lữ Thiếu Khanh đã vang lên: "Đối thủ của các ngươi ở đây."
"Các cháu, nhìn sang đây, gia gia các ngươi tới đây."
Dận Khuyết đi sau lưng Lữ Thiếu Khanh lúc này đang khinh bỉ, thừa cơ nói với Tương Tỉ Tiên: "Đại tiểu thư, cô nhìn đi, tên này chẳng có chút lịch sự nào cả."
"Chọc giận bọn hắn, tên kia chết chắc"
Đúng như lời Dận Khuyết nói, Lữ Thiếu Khanh đã chọc giận hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức.
Lữ Thiếu Khanh là một MT xuất sắc, vừa xuất hiện đã rước thù hận về.
Hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức trong nháy mắt dời thù hận từ người Kế Ngôn sang người Lữ Thiếu Khanh.
"Muốn chết!" Hai tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức thấy khí tức của Lữ Thiếu Khanh bình thường, sát ý trong lòng dâng cao, vẻ mặt cũng trở nên hung hăng hơn.
Biểu hiện của Kế Ngôn khiến trong lòng bọn hắn rụt rè, bây giờ vừa hay mọc ra một Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn có cớ để không cần đuổi theo Kế Ngôn nữa.
Hai người trong nháy mắt tiếp tục liên thủ ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận