Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 673 - Các ngươi là người mù sao?



Chương 673: Các ngươi là người mù sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái độ như vậy của Lữ Thiếu Khanh khiến Hề Ung giận dữ, nhưng sau khi giận dữ, ngoài mặt là cắn răng tỉnh táo, trong lòng lại âm thầm đề cao cảnh giác.Dưới thế cục như vậy, Lữ Thiếu Khanh chẳng những không hoảng hốt, ngược lại còn kiêu ngạo, điều này vốn không thích hợp.Quách Bùi Nguy cũng là như thế, ánh mắt ông ta như điện, quét nhìn phía dưới.Thần thức của ông ta quét qua quét lại trên người Úc Linh và Liễu Xích vẫn không nói lời nào, chẳng qua lại phát hiện Úc Linh chỉ là một tiểu tu sĩ Kết Đan kỳ tầng chín mà thôi.Đồng thời Liễu Xích cũng cho ông ta cảm giác rất bình thường.Hề Ung cũng là như thế, dưới sự cảnh giác, ông ta không dám tùy tiện hành động mà chỉ đang không ngừng đánh giá đoàn người Lữ Thiếu Khanh.Nhưng cho dù là Hề Ung hay là Quách Bùi Nguy, bọn họ đều nhìn không ra có cái gì không ổn.Bọn họ không rõ sức mạnh của Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc là từ đâu tới.Cho dù Lữ Thiếu Khanh và Thiều Thừa đều là Nguyên Anh, nhưng trước mặt hai Hóa Thần, tu sĩ Nguyên Anh trừ phi có một số lượng nhất định mới có tác dụng.Chỉ có hai Nguyên Anh, làm sao làm gì được Hóa Thần?Cuối cùng ánh mắt của bọn họ rơi vào trên người Liễu Xích.Liễu Xích nhắm mắt ngồi im, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rất cao lãnh, cũng làm cho Hề Ung và Quách Bùi Nguy cảm thấy Liễu Xích rất tinh tướng.Chẳng lẽ là thế ngoại cao nhân, nhưng cảm giác rất bình thường mà.Hề Ung và Quách Bùi Nguy liếc nhau, hai người đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.Quách Bùi Nguy nhìn chằm chằm Liễu Xích nửa ngày, cuối cùng nói với Hề Ung: "Hề huynh, ta cảm thấy chúng ta không nên bị quấy nhiễu.""Tiểu tử này rõ ràng là đang hù dọa chúng ta, đừng để cho hắn thực hiện được, nếu không thể diện của chúng ta để ở đâu chứ?"Thân là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, bị một Nguyên Anh hù dọa, truyền ra thì mặt mũi này có còn hay không?Hề Ung gật đầu: "Ta cũng có ý này. Hai người chúng ta bắt tay, mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của chúng ta."Hề Ung và Quách Bùi Nguy đều là cảnh giới Hóa Thần tầng tám, dưới sự bắt tay, cho dù là cảnh giới Hóa Thần tầng chín cũng không làm gì được bọn họ.Thậm chí là cảnh giới Luyện Hư, bọn họ cảm thấy cũng có thể đấu một trận.Nghĩ tới đây, sát ý của Hề Ung lần nữa tăng vọt, chuẩn bị dùng một cái tát đập chết Lữ Thiếu Khanh trước rồi nói tiếp.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, nhịn không được mắng to: "Hai người các ngươi có phải là bị mù hay không vậy? Con mắt dùng để ăn cơm sao? Tròng mắt không cần thì lấy xuống đưa cho người cần đi."Ta mẹ nó thật sự là phục hai lão già các ngươi, tu luyện lâu như vậy, mắt đều tu luyện đến mù rồi sao? Ánh mắt còn không bằng Ung Y tiền bối thận hư.Nhìn nửa ngày, cũng không thấy trọng điểm.Hề Ung giận dữ, chuẩn bị ra tay, mà Quách Bùi Nguy không phục, ông ta giận dữ mắng: "Tiểu tử, ngươi nói ai có mắt không tròng? Mấy người các ngươi, chúng ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu."Có đôi khi căn bản không cần nhìn, chỉ cần dùng thần niệm quét qua, lai lịch các ngươi, chúng ta đều thấy rõ rõ ràng ràng."Vậy sao?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào chỗ Liễu Xích: "Các ngươi mở to mắt nhìn xem, các ngươi thấy cái gì?"Thấy được một lão gia hỏa cao lãnh tinh tướng, còn có thể nhìn thấy cái gì chứ?Trong lòng Hề Ung và Quách Bùi Nguy thầm khinh bỉ, tiểu tử ngươi cũng bị mù sao?Lão gia hỏa tinh tướng kia tuy rằng thoạt nhìn có vài phần thế ngoại cao nhân, nhưng bọn họ không sợ.Thấy hai tên Hóa Thần còn chưa kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh tức chết: "Thật không biết hai tên khốn kiếp các ngươi tu luyện như thế nào? Hiện tại lập tức móc tròng mắt xuống đi, thực sự hết thuốc chữa rồi."Quách Bùi Nguy nói với Hề Ung: "Ra tay đi, không nên lãng phí thời gian với loại người này."Hề Ung không ngại tự mình ra tay, ông ta rất muốn tự mình làm thịt Lữ Thiếu Khanh.Lại dám mắng ông ta, chán sống rồi."Không thấy đó là cây ngô đồng sao?" Một câu bật ra từ trong miệng Lữ Thiếu Khanh bắn lên trời truyền vào tai Hề Ung và Quách Bùi Nguy.Lời Lữ Thiếu Khanh nói khiến Hề Ung và Quách Bùi Nguy biến sắc, sau đó vội vàng quan sát đại thụ trụi lủi phía dưới mông Liễu Xích.Thiều Thừa hiểu Lữ đồ đệ muốn làm gì.Ông nói: "Thiếu Khanh, ngươi muốn Liễu tiền bối ra tay sao?"Ông yên tâm, có Liễu Xích ở đây, an toàn của bọn họ ít nhất có thể được bảo đảm.Tiêu Y cũng hiểu, nhất thời bội phục vạn phần, quả nhiên là Nhị sư huynh, chẳng trách lại bảo ta mắng bọn họ, thì ra đã sớm chuẩn bị xong.Ai nha, sớm biết vậy vừa rồi đã mắng thêm vài câu là tốt rồi.Thực lực của Liễu Xích rất mạnh, ít nhất là ở cảnh giới Luyện Hư.Đám người Lữ Thiếu Khanh trong mắt Hề Ung và Quách Bùi Nguy là những nhân vật nhỏ tùy ý xử lý.Bọn họ ở trong mắt Liễu Xích cũng là như thế, cũng là con tôm nhỏ tùy ý Liễu Xích xử lý.Mà lúc này Hề Ung và Quách Bùi Nguy cũng đã thấy rõ ràng, vẻ mặt hai người mang theo kinh nghi, sau đó chậm rãi biến thành hưng phấn.Thậm chí còn không thể tin được mình lại nhìn thấy một cây ngô đồng ở chỗ này.Nhưng sau khi bọn họ nhìn rõ ràng, cũng xác nhận đây đúng thực là một cây ngô đồng thì không khí giữa hai người nhất thời trở nên vi diệu.Hai người vừa rồi còn là đồng minh tạm thời, hiện tại đã cảnh giác lẫn nhau.Cây ngô đồng là thần thụ, thần thụ mà phượng hoàng thích xây tổ.Nếu như có thể có được, cho dù là đối với khí vận bản thân, hay là tăng thực lực đều có chỗ cực tốt.Đồng thời một môn phái nếu có thể được cây ngô đồng che chở tưới nhuần, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, trở thành môn phái siêu cấp cũng không phải giấc mơ.Sau lưng Hề Ung và Quách Bùi Nguy có một môn phái, cho nên vào giờ khắc này cây ngô đồng trở thành vật bắt buộc phải có trong lòng hai người.Ánh mắt hai người lóe lên, có thể ra tay bất cứ lúc nào, nhưng vì kiêng kỵ đối phương cho nên hiện tại không ai dám ra tay trước.Lữ Thiếu Khanh nhận thấy không khí giữa hai người trở nên vi diệu, trong lòng cười lạnh.Cây ngô đồng được xưng là thần thụ, không ai không động tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận