Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 908. Đánh cược một phen



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSắc mặt Kiếm Lan nhất thời khó coi đến cực điểm.Đây là không tin đệ đệ của nàng ta, cũng là đang trần trụi đánh vào mặt nàng ta.Những người khác cũng âm thầm giật mình, Huyên cũng không coi trọng Kiếm Nhất sao?Chẳng qua Huyên quét mắt một vòng, tùy ý nói: "Mấy vị ở đây đều tin tưởng Kiếm Nhất sẽ thắng, Trương Chính một mình cũng không khỏi quá cô đơn đi."Lời này vừa nói ra, trong lòng Kiếm Lan lập tức âm thầm nói, xem ra Tam Thánh tử là vì không muốn cho tên khốn kiếp Trương Chính kia khó xử.Suy nghĩ của nhữg người khác cũng không khác nhiều, mọi người đều cảm thấy Huyên là vì chăm sóc Lữ Thiếu Khanh.Kiếm Lan cười rộ lên, khen tặng: "Tam Thánh tử quá tốt, quá biết suy nghĩ cho người khác.”Huyên mỉm cười, nụ cười bình thản làm hảo cảm của người ta tăng gấp bội, dường như khẩu Phật tâm xà chính là như vậy.Lữ Thiếu Khanh lại âm thầm khinh bỉ một phen, hắn nói: "Mới mười vạn viên, dù sao ngươi cũng là Thánh tử, mua mấy trăm vạn, cố gắng kiếm một khoản lớn đi."Huyên lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Mặc dù ta là Thánh tử, nhưng linh thạch trên người cũng không nhiều."Trên thực tế, đến địa vị của hắn ta, mấy cái linh thạch gì gì đó, chỉ cần mở miệng là có.Không cần làm loại chuyện này, hắn ta mua Kế Ngôn thắng, chủ yếu là muốn lôi kéo quan hệ với Lữ Thiếu Khanh."Không nhiều sao? Ta có thể cho ngươi mượn, đến lúc đó nếu thắng ngươi liền trả chút lợi tức cho ta." Trên người Lữ Thiếu Khanh còn có hơn ba trăm vạn viên linh thạch, cho vay nặng lãi thì vẫn có thể.Trong lòng Huyên càng thêm kinh ngạc, hắn làm như vậy sao lại giống như dám lưu manh chợ búa vậy?Huyên cười từ chối: "Không được, để tránh đến lúc đó lại ầm ĩ không thoải mái.""Tất cả mọi người đều là bằng hữu, bởi vì linh thạch mà tổn thương tình cảm sẽ không tốt."Lữ Thiếu Khanh thở dài trong lòng, muốn cho vay nặng lãi cũng không được sao?Hắn còn muốn đến lúc đó tranh thủ bán cho tên này một cái nhân tình đây.Nếu như cho Huyên mượn linh thạch, Kế Ngôn thắng, Huyên sẽ kiếm được một số lượng lớn linh thạch.Lữ Thiếu Khanh tin tưởng Huyên định sẽ cảm kích hắn, nhận được lòng biết ơn của Huyên.Đến lúc đó lên Thánh Sơn cũng sẽ thuận tiện hơn.Sau khi quản sự đăng ký xong, muốn lấy nhẫn trữ vật trên mặt bàn đi.Lữ Thiếu Khanh không cho, hung thần ác sát nhìn chằm chằm quản sự, hắn đang bảo vệ thức ăn.Nói giỡn, linh thạch thả ra là đã cho các ngươi mặt mũi lắm rồi, còn muốn lấy đi sao?Thôi Thanh cũng không miễn cưỡng, nàng ta lắc đầu nói với quản sự: "Để đó đi, đến lúc đó nếu hắn dám quỵt nợ, hắn sẽ hối hận."Đây là tự tin của Thôi gia, Thôi gia mạnh, không lo lắng Lữ Thiếu Khanh sẽ quỵt nợ.Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên: "Được, khí phách, nên như vậy."Thôi Thanh cười lạnh: "Đừng đắc ý, có lúc ngươi sẽ phải khóc đấy."Sau đó đầu nàng ta ngẩng lên, khiêu chiến với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi có dám đánh cược với ta một trận không?"Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: "Ngươi muốn đánh cược với ta sao? Cược bao nhiêu?""Mười sáu vạn." Thôi Thanh cười lạnh, ánh mắt mang theo hận ý.Con số này, đến lúc đó nếu thắng, sẽ làm Lữ Thiếu Khanh nhục nhã gấp đôi.Không ngờ tới, sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, hắn lại vô cùng khinh bỉ: "Không ngờ, chỉ có ngần ấy linh thạch thôi sao, các ngươi cũng không thấy ngại à? Ta nghĩ có lẽ là ba nữ nhân các ngươi chung tiền cũng lấy không ra hai mươi vạn viên linh thạch đúng không? Còn không biết xấu hổ mà đi ra ngoài lăn lộn."Lời này làm Thôi Thanh, Kiếm Lan và Loan Tinh Duyệt đều mắng.Một câu hỏi liền đắc tội cả ba nữ nhân.Từ lúc Lữ Thiếu Khanh đi vào Loan Tinh Duyệt liền nhìn không nổi Lữ Thiếu Khanh, vốn cũng lười phản ứng với loại người này.Không ngờ mình không để ý tới hắn, ngược lại lại bị Lữ Thiếu Khanh trào phúng một trận, Loan Tinh Duyệt tức giận càng nhiều.Đồng thời cũng hiểu vì sao khi Thôi Thanh và Kiếm Lan nhắc tới Lữ Thiếu Khanh liền nghiến răng nghiến lợi.Đúng là một tên rất đáng ghét.Nàng ta lạnh lùng nói: "Đánh cược sao? Được, ta sẽ đánh cược với ngươi, một trăm vạn viên linh thạch."Một trăm vạn viên linh thạch, trên người không có nhiều như vậy, nhưng lấy thân phận địa vị của nàng ta, muốn gom góp vẫn là rất dễ dàng.Thôi Thanh và Kiếm Lan cũng không cam lòng rớt lại phía sau.Hai người đã sớm hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương, có Huyên ở chỗ này, hai người lại càng không muốn mất mặt ở trước mặt Huyên.Kiếm Lan gần như là rống giận: "Tốt, ta cũng cược với ngươi, một trăm vạn viên linh thạch."Thôi Thanh lạnh lùng nói: "Ta cũng là một trăm vạn linh thạch, ngươi dám nhận sao? Nếu ngươi thua, ngươi phải trả mỗi người một trăm vạn linh thạch.""Chuyện này... " Lữ Thiếu Khanh cố ý lộ ra vẻ chần chờ.Thôi Thanh ngược lại nói với Đàm Linh: "Đàm Linh, còn có ngươi, có dám đánh cược một phen với chúng ta hay không?"Kiếm Lan và Loan Tinh Duyệt cũng cười lạnh nhìn Đàm Linh.Lý nãi nãi.Trong lòng Đàm Linh hung hăng ân cần thăm hỏi Thôi Thanh một phen.Ta ở đây xem kịch, liên quan gì đến ta?Tên khốn này làm việc không phải là chuyện ta có thể khống chế được.Đàm Linh đi tới nơi này, không có ý định đặt cược, càng không có ý định đánh cược với mấy người Thôi Thanh.Dù sao, bây giờ nàng ta vẫn còn mắc nợ, trên tay không có mấy viên linh thạch.Cho dù muốn đánh cược, cũng không có tiền vốn.Trong tay không có linh thạch, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.Nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh lẳng lặng làm một thiếu nữ xinh đẹp, chưa từng nghĩ Thôi Thanh lại dám chỉ mũi nhọn về phía mình, muốn kéo mình xuống nước.Nàng ta truyền âm cho Thời Liêu, định mượn chút linh thạch.Nhưng mà Thời Liêu lại hồi âm, hắn ta cũng không có linh thạch. Hết chương 908.

Bạn cần đăng nhập để bình luận