Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1070: Sát ý và tà môn

Chương 1070: Sát ý và tà mônChương 1070: Sát ý và tà môn
Lữ Thiếu Khanh vui mừng, như cánh †ay sai sử.
Quang mang quả cầu năng lượng màu đen trên đỉnh đầu sau khi hơi lóe lên liền ngừng lại, giống như cũng biết không cách nào cướp đoạt được tia chớp màu đen trên người Lữ Thiếu Khanh.
Thầm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, tia chớp màu đen trên người huyễn hóa thành linh giáp màu đen bọc lên người nguyên anh, nhìn uy phong lãm liệt, sát khí lăng nhiên.
Ý thức Lữ Thiếu Khanh trở về, hắn duỗi tay phải của mình ra, một đạo tia chớp màu đen xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh bị thiểm điện †o như vậy bổ mà còn có thể sống sót nhảy nhót tới lui, đông đảo tu sĩ Thánh tộc đã không muốn nói chuyện nữa.
Quái thai, tuyệt đối là quái thai.
Không phải quái thai tuyệt đối không làm được như vậy.
Làm gì có ai bị sét đánh mà không hề bị hề hấn gì?
Thời Liêu lại một lần nữa ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, lại bắt đầu tự vấn sâu sắc.
Cuối cùng Đàm Linh đã xác nhận được một chuyện.
Tên khốn kiếp siêu cấp này, ngay cả trời cũng không muốn thu nhận.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện mình đã mở khóa được một kỹ năng mới.
Hắn có thể điều khiển những tia chớp màu đen kia.
Lữ Thiếu Khanh cười đến mức mắt mèo cũng híp lại.
Xem ra, trai đẹp thì sẽ dẫm được phân chó.
Tia chớp màu đen rất nhỏ, giống như một con rắn nhỏ màu đen đang trườn trong tay hắn.
Ở chung quanh, không ngừng xuất hiện vô số tơ mỏng màu đen như tay chân của nó.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chăm chú một chút, đó là những khe hở hư không không ngừng xuất hiện.
Tia chớp màu đen có thể không ngừng cắt ra không gian.
Tuy nhiên cũng không phải là cắt chém vô hạn.
Tia chớp màu đen cắt đứt không gian, cũng sẽ tiêu hao năng lượng của nó. Chỉ trong mấy hơi thở, tia chớp màu đen trở nên mỏng manh hơn.
Lữ Thiếu Khanh giật mình, tia chớp màu đen trong nháy mắt biến mất, mà trên tay hắn xuất hiện một khe hở hư không không xê xích là bao.
Không có tia chớp màu đen, khe hở hư không nhanh chóng khép lại.
Lữ Thiếu Khanh còn muốn: thí nghiệm thêm một bước nữa, bỗng nhiên, trong lòng của hắn phát lạnh, hắn phát giác được sau lưng truyền đến một cỗ sát ý.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Mộc Vĩnh.
Tuy nhiên ánh mắt lạnh như băng kia mau chóng lui đi, sát ý cũng biến mất theo, Mộc Vĩnh cười nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, làm tốt lắm." "Tiếp tục cố gắng, thêm vài lần nữa, khe hở sẽ có thể đóng lại."
Mộc Vĩnh nở nụ cười hòa ái, giống như một vị đại ca quan tâm đệ đệ.
Khẩu Phật tâm xà!
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh mắng to, sự cảnh giác với Mộc Vĩnh một lần nữa nâng cao.
Lữ Thiếu Khanh nói với Mộc Vĩnh: "Ta rất mệt mỏi, phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng."
Mệt mỏi thì chắc chắn là mệt rồi, còn bị chó khách trọ chọc tức đến đau cả tâm can.
Hơn nữa thiểm điện lớn như vậy bổ xuống, đau đớn trong nháy mắt cũng chẳng hề dễ chịu gì.
Còn tóc mình nữa, đã chẳng ra hình ra dáng gì. Đợi khi con chim ngốc kia trở về chắc vui vẻ dọn vào nhà mới trên đấy luôn mất.
Mộc Vĩnh không có ý định thả người nên hắn ta không chút khách khí nói: "Tiếp tục!"
"Tranh thủ quái vật chưa xuất hiện đóng khe hở lại đi."
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh trong mắt hắn ta đã không thể sử dụng từ đặc biệt để hình dung.
Đã phải dung từ tà môn rồi.
Hắn ta sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện tà môn như vậy.
Nếu đã là tên tà môn thì không thể đối đãi bình thường, nhất định phải nghiền ép, nghiêm túc nghiền ép, cố gắng nghiền ép. Phải ép khô hắn, tốt nhất là kiệt sức mà chết.
Vừa rồi trong một nháy mắt Mộc Vĩnh thực sự có ý định giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Sự tà môn của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn ta cảm thấy đáng sợ.
Lữ Thiếu Khanh sao có thể bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời.
Những điển cố có mới nới cũ, qua cầu rút ván này hắn nghe đã quen, dùng cũng đã quen.
Sát ý vừa rồi của Mộc Vĩnh khiến hắn biết sau khi hắn đóng xong khe hở hư không thì sẽ có kết cục gì.
Lữ Thiếu Khanh hít một hơi, nằm sấp trên Mặc Quân kiếm: "Giờ ta rất mệt, không thể tiếp tục được."
Mộc Vĩnh khẽ nói: "Ngươi bớt ở đây giả vờ mệt mỏi cho ta, ngươi gạt được người khác chứ không lừa được ta đâu. Chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm lời thề của ngươi sao?”
Lữ Thiếu Khanh dữ, chỉ vào Mộc Vĩnh: "Ta thề thì ngươi nhất định cũng phải thề. Ta đóng được khe hở ngươi nhất định phải thả ta đi."
Mộc Vĩnh mỉm cười, thành khẩn nói: "Đương nhiên, ta đã nói rồi, ngươi đóng xong khe hở, ngươi muốn đi đâu cũng được."
Khẩu Phật tâm xà!
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa thầm khinh bỉ Mộc Vĩnh ở trong lòng.
"Ngươi cười lên trông khó coi lắm." Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí với Mộc Vĩnh: "Ngươi không thề, ta không động thủ nữa."
Mộc Vĩnh nhìn sâu Lữ Thiếu Khanh một cái, sau đó thề rất thẳng thắn lưu loát: "Ta cam đoan ta sẽ không làm gì ngươi trong Tuyệt Phách Liệt Uyên..."
Lữ Thiếu Khanh uốn nắn: "Là chúng ta"
Mộc Vĩnh cũng không từ chối mà thề rất ngoan ngoãn.
Sau khi Mộc Vĩnh thề xong, nụ cười vẫn không thay đổi, không thể nhận ra được suy nghĩ thật sự trong lòng hắn ta.
Mấy trò vặt này có thể giấu diếm được người khác, không gạt được Lữ Thiếu Khanh.
Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói như vậy đủ rồi, cái hắn cần chỉ là thời gian, cho dù là mười hơi thở cũng đủ.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, lúc này cũng không lười biếng nữa.
Thần thức tràn ngập, thiểm điện chung quanh khe hở lại một lần nữa hội tụ, bổ về phía hắn.
Lần đầu nhập thể tuy không bị tổn thương gì nhưng về mặt tinh thần vẫn bị đả kích một phen, rất đau.
Lữ Thiếu Khanh vừa kêu oai oái, vừa cùng quả cầu năng lượng màu đen tranh cướp tia chớp màu đen.
Đã có kinh nghiệm, tia chớp màu đen bị hấp thu được hắn tạo thành linh giáp mặc lên người nguyên anh, làm vật chứa đựng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận