Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1198: Liên tiếp thăng cấp

Chương 1198: Liên tiếp thăng cấpChương 1198: Liên tiếp thăng cấp
"Lãng phí thời gian của ta đúng không, xem ta thu thập ngươi như thế nào."
Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, hùng hùng hổ hổ.
Thời gian ba năm không thu hoạch được gì, uổng phí hết rồi.
Nó tương đương với bảy mươi hai vạn viên linh thạch mất trắng đó.
"Dù ta có giàu có thì cũng không thể lãng phí như vậy."
Một bàn tay của Lữ Thiếu Khanh vỗ xuống như vỗ một con ruồi.
"Chát!"
Phù văn tản ra quang mang màu xám bị đập trên mặt bàn, quang mang lấp lóe, lờ mờ bất định.
Phù văn trên đó lập tức bị đập cho nhanh chóng xoay vòng.
Hình như bị dọa rồi, nó như con thỏ con bị giật mình đang liều mạng chạy nhanh.
Quang mang lấp lóe chung quanh như một tầng bình chướng, giam giữ phù văn bên trong, phù văn bên trong chỉ có thể xoay tròn trong một không gian nhỏ, không cách nào đột phá ra.
"Hắc!" Lữ Thiếu Khanh thấy thế cười đắc ý: "Tiểu tử."
"Ban nấy còn tử khí âm u không nhúc nhích, khiến cho ta suýt chút nữa thì u bưồn”"
"Ta không tin bây giờ ngươi động rồi, những thứ kia vẫn tử khí âm u."
Trong nụ cười của Lữ Thiếu Khanh có vài phần giảo hoạt.
Hắn cảm thấy trong phù văn tựa như một thế giới lạ lẫm, đồ vật trong đó không hề nhúc nhích muốn học tập lĩnh hội cũng không thể nào ra tay.
Nếu đã vậy thì dứt khoát cho nó cử động đi.
Giống như chiến đấu, kẻ địch không nhúc nhích, không tìm được sơ hở, chỉ khi cử động rồi mới có thể tìm ra sơ hở.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, thần thức một lần nữa bao phủ phù văn.
Lần này, trong cảm giác của Lữ Thiếu Khanh vẫn là thế giới kia, nhưng đã xảy ra biến hóa.
Chung quanh hắn đều là phù văn, như phù văn của thiên thư, mỗi một phù văn thiên biến vạn hóa, mà ở trong đó được cấu thành từ vô số phù văn, như là khởi nguyên của thế giới này.
Mặc dù phù văn nơi này vẫn nhìn không hiểu nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, áp lực của hắn đã nhỏ đi rất nhiều.
Hắn không cần phải giống như ban nãy nữa, tất cả mọi thứ đều phải học lại, bắt đầu lại từ đầu.
Giờ, hắn chỉ cần tùy tiện tìm một phù văn, chỉ cần hiểu được một chút xíu hàm nghĩa trong đó hắn đều có thể có thu hoạch.
Độ khó ban nãy giống như hắn vừa bắt đầu đã muốn uống hết nước trong biển cả, độ khó bây giờ thì chỉ như uống hết nước trong đầm nước.
So sánh độ khó trước nhau tựa như khác nhau một trời một vực.
Lữ Thiếu Khanh không trì hoãn, trực tiếp bắt một phù văn bên người, chăm chú tham ngộ.
Thần thức phun trào, như một con dao giải phẫu đang không ngừng cắt chém chia cắt phù văn này, muốn giải phẫu phù văn này để tìm được ý nghĩa hạch tâm nhất của nó.
Mặc dù là một phù văn nho nhỏ nhưng vẫn khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy áp lực to lớn.
Tối nghĩa khó hiểu khiến hắn khẳng định đây chắc chắn không phải phù văn của thế giới này.
Hắn như một người mới học, là con thỏ trắng vừa được tiếp xúc với văn tự.
Không có người dạy, hắn chỉ có thể chậm rãi tìm tòi, gặm nhắm từng chút từng chút.
Theo thời gian không ngừng trôi qua, khí tức trên người Lữ Thiếu Khanh càng ngày càng huyền diệu, cả người trở nên cao thâm mạt trắc.
Một loại cảm giác không thể nào hình dung được xuất hiện trên người hắn.
Cả người của Lữ Thiếu Khanh như được thăng hoa, trở thành tồn tại cao đẳng hơn.
Bóng dáng nữ nhân một lần nữa xuất hiện, nàng ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Nàng ta không nhìn lầm người.
Đối mặt với phù văn khó có thể lĩnh ngộ, Lữ Thiếu Khanh đã nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Tuy nhiên, nữ nhân rất khinh bỉ biện pháp của Lữ Thiếu Khanh.
"Thủ đoạn này đúng là thô lỗ."
Nữ nhân nhẹ giọng nói: "Giờ xem thử ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu." Sau khi nói xong, ngọc thủ nàng ta vung lên, mây mù màu trắng nhàn nhạt chung quanh như được triệu hoán, nhao nhao hội tụ tới, bao phủ Lữ Thiếu Khanh bên trong.
Tâm thần của Lữ Thiếu Khanh đã vùi toàn bộ vào lĩnh ngộ phù văn.
Lúc mới đầu hắn chau mày, đối với hắn mà nói, đây quả thực là đề thi nghiên cứu sinh mà bắt học sinh tiểu học làm, không có chỗ xuống tay, khó mà lĩnh hội được bất kỳ thứ hữu dụng gì.
Nhưng theo thời gian dần trôi, lông mày của hắn bắt đầu giãn ra, trên mặt dần dần lộ ra nét mừng.
Nhưng thời gian vui mừng chưa được bao lâu, vẻ vui mừng trên mặt Lữ Thiếu Khanh đã biến thành chấn động.
Điều này có nghĩa hắn phát hiện thứ hắn lĩnh ngộ rốt cuộc lợi hại chừng nào. Đây là phù văn liên quan tới truyền tống, hoặc có thể nói là phù văn liên quan đến không gian.
Hắn lĩnh hội càng sâu, tạo nghệ đối với trận pháp của hắn cũng sẽ càng nâng cao, càng lợi hại.
Hơn nữa, cùng với lĩnh ngộ không ngừng của hắn, khí tức của hắn cũng dần đần sôi trào.
Như một ấm nước vừa tăng củi tăng lửa liền dần sôi trào.
Mỗi một khi trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ vui sướng, khí tức của hắn sẽ tăng thêm rất nhiều.
Một năm, hai năm, ba năm, nhoáng một cái thời gian hai mươi năm trong chớp mắt.
Đã đến giờ, mây mù màu trắng bao phủ xung quanh người Lữ Thiếu Khanh tiêu tán rút đi, chung quanh như sóng biển thối lui, một lần nữa khôi phục dáng vẻ trước đó.
Còn bên này thời gian kết thúc, Lữ Thiếu Khanh cũng tỉnh lại từ trong sương mù.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nhìn chung quanh, lĩnh hội thời gian dài khiến hắn trong lúc nhất thời khó mà phân rõ mình đang ở đâu.
Qua một hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh mới hồi phục tinh thần lại, võ võ đầu của mình.
"Móa nó, hai mươi năm!" Lữ Thiếu Khanh chỉ cảm thấy mệt mỏi và mất sức vô tận, nằm thẳng trên mặt đất, muốn cứ thế ngủ một giấc.
Đây không phải mệt nhọc thân thể mà là mệt nhọc tinh thần, là cô độc linh hồn.
Hai mươi năm lĩnh hội loại phù văn tối nghĩa khó hiểu kia cần phải dùng tất cả tinh thần thể xác đầu tư vào, toàn tâm toàn ý, hết sức chăm chú lĩnh hội, hơi không cẩn thận có thể sẽ bị âm khí phản phệ, thân tử hồn diệt.
Dưới loại trạng thái này, tâm thân phải tập trung cao độ, cả người ở trong trạng thái đó thời gian dài tổn hao rất lớn đối với trạng thái tinh thần.
Nếu là người bình thường, đã sớm không kiên trì nổi.
Không phải người tâm trí kiên định thì không thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận