Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 497 - Bảo gã xin lỗi ta đi



Chương 497: Bảo gã xin lỗi ta điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMạnh Tiêu ngửi thấy mùi hương trên người Lữ Thiếu Khanh, mặt đỏ bừng lên.Hai gò má phúng phính, đỏ bừng, giống như một quả táo chín.Lần đầu tiên Mạnh Tiêu đứng gần một người nam nhân như vậy, làm trái tim nàng ta cứ đập loạn lên.Lữ Thiếu Khanh không chú ý tới trạng thái của Mạnh Tiêu, hắn chỉ vào Lãnh Dược Xuyên: "Nhìn đi, gã lại làm vậy nữa rồi."Thật hèn hạ, thật đê tiện.Mọi người âm thầm khinh bỉ.Đứng bên cạnh nữ nhân để được bảo vệ, đây là chuyện một người nam nhân nên làm ư?Lần này Lãnh Dược Xuyên cắn cả răng nanh, Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Mạnh Tiêu, làm cho gã tiến thoái lưỡng nan, đánh không được, không đánh thì quá mất mặt.Sau khi Mạnh Tiêu lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng với gã: "Sư đệ, ngươi định làm gì? Muốn bị đánh sao?"Sắc mặt Lãnh Dược Xuyên khó coi hơn nữa.Phải bỏ qua thể diện của mình sao?Đoan Mộc Hiến bỗng nhiên đứng ra khuyên bảo: "Lãnh sư đệ, không cần chấp nhặt với người như thế."Đoan Mộc Hiến đến gần thêm mấy bước, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Để cho hắn sống thêm mấy ngày đi."Lãnh Dược Xuyên phản ứng lại, thu liễm khí tức, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi chờ đó cho ta.""Mẹ kiếp." Lữ Thiếu Khanh kêu to: "Nhị sư huynh của Ngọc Đỉnh Phái uy hiếp người ta trước mặt mọi người rồi kìa, có còn thiên lý không hả?"Sau đó, hắn nói với Mạnh Tiêu đang tức giận: "Không phải ngươi mới vừa hỏi ta có ý gì sao? Ý của ta là, ngươi không nên dung túng cho bọn họ, ai phạm lỗi thì phải trừng phạt, cho hắn biết là mình đã sai rồi.""Bảo sư đệ ngươi nhận lỗi với ta đi, để cho gã ghi nhớ chuyện này, tạo lập quyền uy của ngươi."Ánh mắt mọi người nhìn Lữ Thiếu Khanh lại thay đổi.Mẹ nó, tiểu tử này đúng là ngu si ngớ ngẩn.Ai dám kêu Nhị sư huynh Ngọc Đỉnh Phái xin lỗi?Cũng không thể nào xin lỗi.Một khi xin lỗi, Lãnh Dược Xuyên biết giấu mặt đi đâu? Sĩ diện của Ngọc Đỉnh Phái biết để ở chỗ nào?Lửa giận Lãnh Dược Xuyên khó khăn lắm mới đè xuống được, nay lại bốc cháy lên một lần nữa, hơn nữa còn cháy rực hơn trước.Bắt gã xin lỗi ấy à?Nằm mơ đi!Gã gầm thét: "Bảo ta xin lỗi? Trừ phi ta chết."Mạnh Tiêu cũng biết không thể để cho sư đệ mình xin lỗi.Cho dù là Lãnh Dược Xuyên sai, cũng không thể xin lỗi.Không thể làm mất mặt Ngọc Đỉnh Phái.Có đôi khi, mặc dù là người một nhà phạm lỗi, cũng phải đứng về phía người một nhà.Mạnh Tiêu xoay người đi về phía trước đi, giọng nói êm tai truyền đến: "Việc này dừng ở đây.""Ai dám nói thêm gì nữa, ta sẽ xử lý kẻ đó.""Hứ!"Nha đầu này, còn nói là Đại sư tỷ nữa, thủ đoạn xử sự không được chút nào. Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm khinh bỉ một phen.Tiếng cười nhạo ý vị thâm trường của Lữ Thiếu Khanh, làm Lãnh Dược Xuyên chỉ muốn quay lại đánh người.Mà khuôn mặt Mạnh Tiêu cũng phình ra, người nầy, thật là đáng ghét.Sau việc này, không ai dám chọc vào bọn Lữ Thiếu Khanh nữa, mọi người cố ý vô tình xem nhẹ đám Lữ Thiếu Khanh.Đánh cũng đánh không được, chửi cũng chửi không lại, cuối cùng còn làm mình rơi vào cảnh tiến không được lùi không xong, thật là đáng sợ.Người bị hại Đoan Mộc Hiến và Lãnh Dược Xuyên đi nhau, ánh mắt thường thường xẹt qua chỗ Lữ Thiếu Khanh, sát ý lạnh lẽo.Lữ Thiếu Khanh không quan tâm tới bọn họ, hắn trở lại chỗ Giả Tôn."Trốn xa như vậy làm gì?"Lữ Thiếu Khanh rất không hài lòng, trách cứ Giả Tôn: "Ta bị người khi dễ, sao ngươi không đến giúp ta?"Ta chỉ muốn đánh chết ngươi thôi.Trong lòng Giả Tôn khóc không ra nước mắt.Vừa nãy, trốn xa được bao nhiêu thì hắn ta trốn xa bấy nhiêu, hành vi của Lữ Thiếu Khanh làm cho hắn ta hối hận không kịp.Chuyện tệ nhất hắn ta từng làm là mang Lữ Thiếu Khanh tới nơi này.Sự thực chứng minh, vị gia này không phải người an phận gì.Vừa lên tới nơi, đã đắc tội Đoan Mộc gia và Ngọc Đỉnh Phái rồi.Ở trong mắt mọi người, Lữ Thiếu Khanh chính là người của hắn ta, Lữ Thiếu Khanh làm như vậy, là Giả Tôn đứng sau lưng.Trên đầu Giả gia bị ụp một cái nồi thật to."Nè nè…" Người khởi xướng không có một chút tự giác nào, còn nói với Giả Tôn: "Ngươi bày ra khuôn mặt này làm gì? Chẳng lẽ Giả gia ngươi lại có Nguyên Anh chết sao?"Hù, Nguyên Anh nhà ngươi chết thì có.Trong lòng hắn ta mắng to, trên mặt lại bi thương vạn phần: "Công tử, ngươi có thể thu liễm một chút hay không, ngươi làm như vậy, đắc tội với người ta, đến lúc đó Giả gia chúng ta có bao nhiêu Nguyên Anh cũng không chịu nổi.”Giọng điệu của Giả Tôn tràn ngập khẩn cầu, hi vọng Lữ Thiếu Khanh đừng kéo Giả gia vào nữa.Nếu như có thể, hắn ta chắc chắn sẽ phủi sạch quan hệ với Lữ Thiếu Khanh.Đáng tiếc, hiện tại hắn ta là tù binh, chuyện duy nhất hắn ta có thể làm là khẩn cầu Lữ Thiếu Khanh giơ cao đánh khẽ."Không phải chứ?" Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, không thể tin được nhìn Giả Tôn: "Ngươi còn không biết xấu hổ bảo ta đừng đắc tội với người khác?""Trước kia ngươi đối xử với ta như thế nào?"Nói đến chuyện này, Giả Tôn còn muốn khóc hơn nữa, mấy ngày nay cứ nhớ đến chuyện này là hắn ta lại muốn khóc.Sao lúc ấy mình lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy?Đắc tội ai không được, đắc tội với hai tên Nguyên Anh cùng một lúc, ai mà có được vận may này chứ."Công tử, hình như bọn họ bắt đầu rồi."Nhan Hồng Vũ nhắc nhở một câu.Sau khi Mạnh Tiêu đến, lần tụ hội này cũng chính thức bắt đầu.Đám người Mạnh Tiêu ngồi xuống đất, tất cả mọi người đều là tu sĩ, không cần khách sáo gì nhiều.Mấy người Lữ Thiếu Khanh tìm một chỗ gần đó chờ đợi.Lữ Thiếu Khanh dựa vào một tảng đá, tỏ vẻ không hài lòng với sự sắp xếp giản lược ở đây: "Ngọc Đỉnh Phái nghèo quá đi thôi?""Không có bàn, cũng không có thức ăn, keo kiệt, keo kiệt.""Môn phái nghèo nhất Đông Châu trừ Ngọc Đỉnh Phái ra thì còn ai vào đây?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận