Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1945

Chương 1945Chương 1945
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ba con quái vật khác một con là Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng bảy, một con là Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng năm, một con là Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng bốn. Bốn con quái vật liên thủ xuất động, Liễu Xích cùng Hung Trừ lập tức kêu cha gọi mẹ. “Bọn hắn muốn làm gì?” Hung Trừ gầm thét: “Muốn một lần là xong?”
“Nằm mơi”
“GừI"
“Dã Thương, ngươi chết thì chất rồi, đừng chết rồi mà còn gây họa cho yêu tộc ta.” Liễu Xích nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, tranh thủ thời gian đến giúp đi.”
Bốn quái vật Luyện Hư kỳ lập tức lao đến, chỉ một mình Dã Thương cũng đã có thể đè ép Hung Trừ mà đánh rồi.
Sau khi bị hắc ám ăn mòn, thực lực cũng tăng lên không ít.
Hung Trừ bị Dã Thương đè đánh, Liêu Xích lập tức bị ba con quái vật truy sát đánh. Hai người chỉ có thể vừa đánh vừa lui, đồng thời hi vọng Kế Ngôn hoặc là Lữ Thiếu Khanh tranh thủ thời gian xuất thủ. Hai người bọn hắn còn chưa đến mức có thể đánh bại bốn quái vật Luyện Hư kỳ.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không lập tức động thủ, hắn nói với Kế Ngôn: “Đợi một lát đã.”
“Làm gì?”
Sau khi Doanh Thất Thất nghe xong liên kinh ngạc. Đang đối phó quái vật, đang liêu mạng chính là tiền bối của yêu tộc, trong đó còn có một người là Thái thượng trưởng lão tộc Phi Cầm, là người nhà mình.
“Chẳng làm gì cả, chỉ là chờ thôi.” Lữ Thiếu Khanh kỳ quái. Cái cô nàng chim này đầu óc sao không linh hoạt gì vậy? Chim ngốc cưới nàng ta, sinh ra chim con có bị ngốc theo không vậy?
“Quái vật Luyện Hư kỳ xuất hiện, tranh thủ thời gian ra tay giết bọn hắn đi."
“Không vội, không vội.” Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: “Còn chưa tới thời điểm.” Còn chưa tới thời điểm? Phải đợi tới khi nào?
Doanh Thất Thất sốt ruột muốn chết, đấn lúc đó xảy ra vấn đề, đứng mũi chịu sào chính là Liêu Xích cùng Hung Trừ bọn hắn.
Doanh Thất Thất thậm chí đã bắt đầu hoài nghi Lữ Thiếu Khanh có phải muốn mượn cớ để giết chết hai thú Liễu Xích, Hung Trừ không.
Nhân tộc, nghe nói rất hèn hạ vô sỉ, làm chuyện xấu đến mức không từ thủ đoạn, thủ đoạn cực kỳ hạ lưu vô sỉ. Doanh Thất Thất thở phì phò nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt càng trở nên bất thiện.
Nếu không phải còn có chút lý trí, nàng ta đã sớm động thủ.
Ma Nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, nàng ta trực tiếp hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì?”
“Hai vị tiền bối rất nguy hiểm.”
“Không chết được!” Lữ Thiếu Khanh vẫn dáng vẻ không nhanh không chậm khiến Doanh Thất Thất và Ma Nhiên càng cảm thấy hoài nghi.
Lúc này Tiêu Y đi sang, nói với hai người: “Hai người các ngươi yên tâm đi, Nhị sử huynh ta tự có chủ trương.” Biểu cảm của Doanh Thất Thất và Ma Nhiên không có gì thay đổi, ngược lại càng thêm hoài nghi.
Chỉ e là đang mượn đao giết người.
Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên, hắn cùng Kế Ngôn đứng với nhau, nhàn nhã thảnh thơi quan sát trận chiến.
Mặc dù Liễu Xích cùng Hung Trừ bị đánh đến liên tục bại lui. Nhưng thực lực của hai người không cần nghỉ ngờ gì nữa, rất mạnh.
Ngang tài ngang sức với tồn tại Công Bằng như thần mà ngày đó bọn hắn nhìn thấy. Hung Trừ đối mặt với cự lang Dã Thương này, ông ta cũng biến trở về bản thể, một con gấu đen to lớn, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy khí tức hung ác.
Mỗi một lần tay gấu vỗ xuống tựa như một viên đạn hạt nhân nổ tung, âm thanh ầm ầm quanh quẩn, khí tức bạo tạc cuốn tới. May đây là một pháp khí cấp tám, còn có trận pháp gia trì nếu không sức mạnh kinh khủng chắc chắn sẽ hủy diệt nơi này.
Liễu Xích cũng hóa thành một con chim lớn, móng vuốt màu trắng bạc vô cùng bắt mắt chợt lóe trên không trung, xuyên qua xuyên lại trong vầy công của ba cao thủ Luyện Hư kỳ.
Cho dù thủ nhiều công ít nhưng Liễu Xích cũng cho thấy thực lực cường đại đủ để quái vật không dám khinh thường. Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Tiếp tục như vậy, đoán chừng cũng phải vài ngày nữa.”
Dựa theo trạng thái của hai người Liễu Xích và Hung Trừ, muốn phân thắng bại phải cần một khoảng thời gian nữa.
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì, nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, chờ bọn hắn đánh xong hãng nói.”
Lông mày Doanh Thất Thất nhướn lên: “Đợi bọn hắn đánh xong? Khi nào các ngươi xuất thủ?” Sợ là đến khi đó đã bị quái vật đánh chết rồi mất?
“Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu đâu, chỉ cần xem là được rồi.”
Một câu tiểu nha đầu của Lữ Thiếu Khanh khiến Doanh Thất Thất tức đến muốn nổ tung.
Nàng ta lớn hơn Lữ Thiếu Khanh rất nhiều.
Lúc ta phá xác ngươi còn chưa biết đang xếp hàng đầu thai ở đâu đâu.
Tiêu Y nhìn thấy Doanh Thất Thất sắp bùng nổ liền quát lên với tiểu Hồng ở xa xa: “Tiểu Hồng, tới đây, dẫn các nàng ởi đi.”
Tiểu Hồng vẻ mặt đau khổ tới, cùng Tiêu Y đem Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên rời đi sau đó nói với hai người: “Các ngươi không cần tức giận, lão đại là người như vậy đấy.”
“Hạng người gì? Người mượn đao giết người sao?” Doanh Thất Thất khó chịu.
Ma Nhiên lo lắng nhìn qua Liễu Xích cùng Hung Trừ: “Hai vị tiền bối áp lực rất lớn.” Tiểu Hồng nói: “Lão đại tự có chủ ý của hắn, tới cuối cùng các ngươi sẽ biết. Yên tâm đi."
Tiêu Y cũng nói: “Đúng đấy, các ngươi nên quen với tính cách của Nhị sư huynh.”
Với tính cách này của hai người các ngươi, nếu không thay đổi, sau khi gả vào quan hệ cha chồng con dâu sẽ rất căng thẳng.
Mấu chốt là, các ngươi còn không phải đối thủ của Nhị sư huynh ta.
Không nghe lời, về sau phải khóc đấy.
Tiểu Hồng vô cùng đồng ý với Tiêu Y: “Đúng đấy, sư thúc nói không sai, tính cách lão đại các ngươi nên quen đi. Nếu không sau này chỉ khiến bản thân không vui thôi.”
Doanh Thất Thất cắn răng, hừ một tiếng: “Nếu tiền bối xảy ra vấn đề gì, ta tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.”
Ba ngày thoáng một cái qua đi, bỗng nhiên, nơi xa một tiếng gầm thét, Hung Trừ đang đối bính với Dã Thương bỗng nhiên bị một con quái vật đánh lén, máu tươi vầy ra, bay ngược ngàn dặm.
Liễu Xích kinh hãi, muốn rút đi, nhưng bị trúng một kích của Dã Thương đuổi giết tới, cũng lưu lại một mảnh huyết vụ trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận