Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1200: Kết Đan kỳ, chó cũng thấy ngại

Chương 1200: Kết Đan kỳ, chó cũng thấy ngạiChương 1200: Kết Đan kỳ, chó cũng thấy ngại
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt: "Bình thường, kém xa"
Tiêu Y lập tức không phục, dẩu môi.
Dù sao ta cũng lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh giới đệ nhị trọng, làm sư huynh, ít nhất cũng phải cho ta một cái xoa đầu khen ngợi chứ?
Tiểu Hắc từ trên đầu Tiêu Y bay xuống, rơi vào trong tay Tiêu Y, nó nghiêng đầu tò mò nhìn tiểu hắc điểu trước mặt.
Một thứ có dáng dấp giống y hệt nó khiến tiểu Hắc rất hiếu kì.
Nó duõi cánh ra đụng một cái, lập tức tiểu hắc điểu không thể nào duy trì được hình thể nữa, kiếm ý ẩn chứa bên trong bộc phát.
Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, trừ khử kiếm ý trong vô hình: "Xem đi, vẫn còn phải luyện."
Bờ môi đang dẩu lên của Tiêu Y buông xuống, được rồi, vẫn còn phải luyện.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hai vị sư huynh đều là thiên tài biến thái, trước mặt bọn họ, thiên tư kinh diễm đến đâu cũng chỉ là một chuyện cười.
Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua, hỏi: "Lão đầu kia đâu?"
Đừng mong bỏ chạy, hắn còn phải hỏi thăm Lận Vũ tin tức liên quan đến lai lịch của Thần Kinh gạch và ngọn núi kia ở đâu.
Tiêu Y nói: "Hắn à, đi giúp người của hắn đối phó người bộ tộc rồi." Lữ Thiếu Khanh gật đầu, sau đó hét lên với Kế Ngôn ở xa: "Đừng đùa nữa, tranh thủ thời gian giải quyết nó."
"Một con quái vật cũng đánh lâu như vậy, còn dám nói mình là thiên tài?"
"Gừ!" Quái vật Tế tư nghe thấy giọng Lữ Thiếu Khanh liền phẫn nộ gầm hét.
Coi ta là cái gì?
Gà con à?
Nói giải quyết là giải quyết?
Chờ đấy, ta giết chết tên nhân loại đáng ghét trước mặt rồi sẽ đi giết ngươi.
Ánh mắt quái vật Tế tư phẫn hận lướt qua phi thuyền, muốn nhớ kỹ dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh đến lúc đó tiện giết tên nhân loại đáng ghét này.
Tiêu Y phát giác ra ánh mắt quái vật Tế tư, nàng giận tím mặt.
"Nhìn cái gì vậy? Quái vật không biết xấu hổ, ngươi chết đi cho ta!"
"Dáng dấp như vậy mà cũng dám ra đường, dọa mấy tiểu bằng hữu sợ thì biết phải làm sao?"
"Đại sư huynh cố lên, chém nó thành muôn mảnh đi."
Tiêu Y nhảy dựng lên, đi đến mép thuyền, quơ nắm đấm cổ vũ cho Kế Ngôn: "Đại sư huynh, loại quái vật đáng ghét này hãy chém nó thành muôn mảnh, nghiền xương nó thành tro, để nó chết đến mức không thể chết thêm."
Lữ Thiếu Khanh không kìm được ghé mắt, hắn nói: "Muội còn dám nói muội không có thù hận với quái vật?"
"Nó từng trêu chọc muội à?”
Nó không trêu chọc ta, nhưng ta vừa thấy nó là đã thấy ghét.
Tiêu Y cũng quang minh lãm liệt nói: "Nó là quái vật, làm hại nhân gian, người người có thể tru diệt."
Quái vật Tế tư lại một lần nữa gầm hét lên, nó bị Tiêu Y chọc giận, một con kiến hôi cũng dám mắng nó như vậy.
Quái vật Tế tư bỏ Kế Ngôn, lao thẳng tới chỗ phi thuyền, xẹt thành một đạo lưu quang trên không trung, nhanh như thiểm điện, đôi lợi trảo cuốn lên từng trận gió tanh.
"Hừi"
Giọng Kế Ngôn lạnh lùng vang lên: "Muốn chạy trốn?"
Vô Khâu kiếm vung ra, kiếm quang mãnh liệt bao phủ quái vật Tế tư.
Quái vật Tế tư dù sao cũng là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín, mạnh hơn so với Kế Ngôn.
Tốc độ của nó rất nhanh, sức rất lớn, còn có cả sương mù màu đen quỷ dị.
Tu sĩ bình thường đối đầu với nó cũng rất khó là đối thủ của nó.
Đặc biệt là sương mù màu đen quỷ dị như ẩn giấu vô số quỷ hồn bên trong.
Một khi bị đụng đến rất dễ bị nó xâm lấn trong cơ thể, thôn phệ linh lực cùng huyết nhục, đối với tu sĩ mà nói đây là thủ đoạn khó dây dưa nhất.
Nhưng sương mù màu đen lại không hề có bất kỳ tác dụng gì với Kế Ngôn.
Hắn có được kiếm ý kinh người nên không sợ tất thảy những vật tà ác.
Sương mù màu đen bị kiếm ý của Kế Ngôn áp chế.
Quái vật Tế tư bị mất đi thủ đoạn đáng tin cậy nhất nên không thể tạo ra uy hiếp gì đáng nói trước mặt Kế Ngôn. Sở dĩ Kế Ngôn chậm chạp không hạ tử thủ chẳng qua là muốn xem thử quái vật Tế tư còn có thể có con át chủ bài gì.
Tới giờ, nhìn thấy quái vật Tế tư biết bỏ qua mình lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y thì Kế Ngôn biết đã tới lúc kết thúc.
Còn không kết thúc, lát nữa sẽ lại bị càm ràm.
Kết quả là, Kế Ngôn không nương tay nữa, một kiếm vung ra, kiếm quang rơi xuống, kiếm ý sắc bén tràn ngập bầu trời, quái vật Tế tư hoàn toàn bị bao phủ.
Kiếm ý cường đại bộc phát, cho dù quái vật Tế tư có lân giáp kiên cố cũng không ngăn nổi lực sát thương của Kế Ngôn.
Dưới công kích của kiếm ý sắc bén, lân giáp quái vật Tế tư vẫn lấy làm kiêu ngạo sụp đổ từng mảnh, hóa thành mảnh vụn đầy trời.
Tiếp đến trên người nhanh chóng xuất hiện vô số vết thương, máu đen ngay lập tức phun tung tóe hóa thành một tầng sương máu dày đặc.
Dưới kiếm quang bao phủ, quái vật Tế tư phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thanh âm kêu rên khiến người ta vì thế mà run rẩy.
Quái vật Tế tư sợ hãi, vào thời khắc này nó đã cảm nhận được uy hiếp tử vong.
Nó biết tiếp tục như vậy nữa, nó hẳn phải chết không nghỉ ngờ.
Cho nên, nó không còn nói nhảm, nó gào thét một tiếng, sương mù màu đen trong cơ thể không còn giữ lại nữa mà bạo phát hoàn toàn tạo thành một tâng bình chướng thật dày, ngăn cản công kích kiếm ý của Kế Ngôn. Đồng thời nó mượn thế xoay người bỏ chạy, chạy về phía sào huyệt của mình.
Dưới sự uy hiếp của tử vong, tốc độ của quái vật nhanh hơn so với bình thường, giống như thuấn di, chạy vào trong huyệt động của nó trong chớp mắt.
"Gừ"
Lúc này quái vật Tế tư đã thương tích chồng chất, khí tức vô cùng suy yếu, thực lực rơi xuống đáy cốc.
Nhưng trong ánh mắt phân nộ của quái vật Tế tư mang theo đắc ý vì nó đã đứng trên truyền tống trận màu đen, mà truyền tống trận đã lập tức khởi động.
Chỉ cần một hô hấp nó có thể biến mất ở chỗ này, rời khỏi nơi đây.
Mặc dù Kế Ngôn đã xuất thủ nhưng chung quy vẫn chậm một bước. Chậm một hô hấp. Mà thời gian một hô hấp này vừa hay là thời gian quái vật Tế tư cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận