Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1679

Chương 1679Chương 1679
Người Trung Châu thì trâu bò lắm à? Người Trung Châu không tâm thường à?
Gia hỏa không biết giữ mồm giữ miệng.
Lữ Thiếu Khanh đã từng tới Trung Châu, từng quen biết với người của những gia tộc ở Trung Châu kia, cũng từng dạy dỗ bọn họ.
Hóa Thần của Trung Châu hắn cũng từng làm thịt ba người, khác gì giết gà đâu.
Với Lữ Thiếu Khanh mà nói, Trung Châu cử ai đến cũng không quan trọng, nếu không phải nể mặt Chưởng môn, sợ Chưởng môn uất quá truyền vị cho mình, hắn còn chẳng thèm đến nơi này.
Lữ Thiếu Khanh đưa ra đề nghị với Ngu Sưởng: 'Chưởng môn, phái một người đi gọi bọn họ cút lên đây, õng ẹo tốn thời gian. Xấu hổi"
"Liên thiên!"
Trưởng lão xung quanh càng bất mãn hơn: "Đặc sứ Trung Châu đấy, thế nào cũng phải cho đủ tôn trọng, tránh cho người khác chê cười."
Lữ Thiếu Khanh càng khinh thường hơn: "Người khác cười thì cười, làm sao? Còn phải nhìn mặt người khác mà sống nữa à?"
Những lão gia hỏa này làm sao thế? Thực lực không tăng tiến thì thôi đi, mà đối mặt với đám gia hỏa Trung Châu xương cốt lại mềm như thế sao?
Già rồi, thiếu canxi à?
"Được rồi!" Ngu Sưởng lập tức lên tiếng ngắt lời mọi người, lấy tính cách của Lữ Thiếu Khanh, nếu cứ để hắn nói tiếp không chừng có thể chọc cho mấy vị trưởng lão ở đây tức giận đến nôn ra máu mất, đến khi ấy cũng khó mà nguôi được cơn giận.
Xem như biến tướng bảo hộ các trưởng lão.
"Phái một người đi nói với bọn họ, chúng ta ở trên núi chờ bọn họ."
Muốn để phái mình phái người xuống nghênh đón sao? Nằm mơ
Nhưng vào lúc này, có tin truyền về, một vị trưởng lão xem xong liền báo lại: "Chưởng môn, bọn họ lên núi rồi."
Lập tức có trưởng lão đề nghị: "Chưởng môn, ta cảm thấy nên mở rộng cửa môn phái nghênh đón đặc sứ."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, càng thêm khinh thường, mấy lão già này thiếu canxi thật rồi. Diệt Quy Nguyên Các, thực lực môn phái tăng cường, lại khiến cho mấy vị trưởng lão này bị loãng xương à?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không hề biết rằng, Quy Nguyên Các có thể bị phái Lăng Tiêu diệt.
Thì năm nhà ba phái Trung Châu với thực lực mạnh hơn hẳn phái Lăng Tiêu có phải có nghĩa rằng họ muốn tiêu diệt phái Lăng Tiêu dễ như trở bàn tay sao?
Mà sau này phái Lăng Tiêu bọn họ đối phó với Ma tộc chỉ dựa vào sức mình cũng không thể chống lại cả Ma tộc, nhất định phải có Trung Châu chỉ viện.
Cho nên, không ít trưởng lão cảm thấy nhất định phải đối đãi long trọng với đặc sứ từ Trung Châu.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại rất mừng vì Chưởng môn không thiếu canxi. Ông ấy từ chối đề nghị của các trưởng lão, thản nhiên nói: "Để cho bọn họ lên đây đi"
Không xem lại xem mình ở đâu, đáng cho phái Lăng Tiêu phải mở rộng cửa lớn của môn phái đi nghênh đón sao?
Nếu là tồn tại cường đại của năm nhà ba phái đến có lẽ còn có đãi ngộ này.
Hiện giờ chỉ là một đặc sứ nho nhỏ, không đến mức để cho phái Lăng Tiêu phải như thế.
Nói dễ nghe thì là đặc sứ, nói không dễ nghe thì là cái ống loa.
Mặc dù Ngu Sưởng không mở rộng cửa môn phái, nhưng vẫn phái mấy trưởng lão đi lên nghênh đón, đưa bọn họ vào trong đại điện.
"Đặc sứ đến!" Ngoài đại điện có mấy vị trưởng lão lớn tiếng thông báo, sau đó, có hai bóng người theo mấy vị trưởng lão tiến vào.
Lữ Thiếu Khanh đã giấu mình đi, hắn muốn xem xem là ai mà đại giá như thế.
Nhưng vừa thấy thì hắn vui ngay, người quen.
Kiêu căng ngạo mạn, cằm hếch lên trời, lỗ mũi tạo góc bốn mươi lăm độ với trời.
"Ngao gia, Ngao Tuyển!"
"Công Tôn gia, Công Tôn Khanh!"
Hai người lặng thính bước nhanh vào, thái độ coi trời bằng vung khiến cho người ta cảm thấy họ rất kiêu căng.
Vào nơi này, không hành lễ mà nhìn thẳng lên Ngu Sưởng đang ngồi ghế trên, Ngao Tuyền hỏi: "Ngươi chính là Chưởng môn phái Lăng Tiêu, Ngu Sưởng?"
Thần sắc khinh miệt, giọng nói khinh thường, tư thế cao cao tại thượng, như thế phái Lăng Tiêu là thế lực thuộc hạ của bọn họ vậy.
Thái độ vô lễ khiến cho không ít người nhíu mày, trong lòng bất mãn.
Thật vô lễt
Một số trưởng lão có vẻ giận, cả Lục Tế cũng sa sầm mặt.
Cuồng vọng vô lễ.
Ngu Sưởng cũng khó chịu, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Không biết hai vị đến đây có gì muốn làm?"
Ngao Tuyền nhìn lướt qua xung quanh, không thấy người kia thì bình tĩnh lại, thái độ lại càng cao ngạo hơn: "Ma tộc xuất hiện tại Tề Châu, thân là môn phái Tê Châu, phái Lăng Tiêu có nghĩa vụ đi khu trục Ma tộc."
"Ma tộc thế lớn, e rằng chỉ bằng vào phái Lăng Tiêu của ta khó có thể đối phó." Ngu Sưởng lộ vẻ khó xử nói ra sự thật.
Chẳng những khí thế Ma tộc lớn mà thực lực còn cực mạnh nữa.
Theo như tin tức thu được, thông thường Ma tộc cao gấp bốn phần ba lần nhân tộc, cơ thể khỏe mạnh cứng rắn, nếu vận lộn cận thân, tu sĩ nhân tộc không có cơ hội phản kháng.
Phái Lăng Tiêu sẽ không cứng đối cứng với Ma tộc.
Dù sao thì Ma tộc cũng còn ra tay với Đông Châu, Yến Châu, phái Lăng Tiêu sẽ không đần độn làm kẻ đầu tiên xông lên.
Công Tôn Khanh thấy thế thì hừ một tiếng, giọng nói vang vọng trong đại điện khiến cho không ít trưởng lão hơi biến sắc.
Công Tôn Khanh vừa bày ra thực lực ít nhất cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, uy áp kinh khủng tràn ngập trong đại điện.
Đây chính là sức mạnh của Trung Châu sao?
Còn trẻ như vậy đã là Nguyên Anh kỳ.
Không ít trưởng lão sinh lòng kính sợ.
Công Tôn Khanh lạnh lùng hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi muốn lùi bước, để cho Ma tộc hoành hành trong nhân thế?"
"Phái Lăng Tiêu thân là môn phái lớn của Tê Châu, không ra tay đảm đương trách nhiệm của phái lớn mà dám tự xưng là môn phái Tê Châu ư?"
Ngao Tuyền càng cuồng vọng hơn: "Nếu như thế, ta cảm thấy Tề Châu nên đổi môn phái khác mới được."
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Mặc dù hai người này còn trẻ, nhưng đều là Nguyên Anh kỳ, trên thân mang theo hào quang của đặc sứ.
Lời của hai người cực kỳ uy hiếp, khiến cho các trưởng lão biến sắc.
Ngu Sưởng rất giận, nhưng nghĩ lại đối phương đến từ Trung Châu, đại diện cho năm nhà ba phái, chỉ có thể đè xuống lửa giận trong lòng.
Ông ấy thản nhiên nói: "Ta không nói muốn để cho Ma tộc hoành hành, phái Lăng Tiêu ta sẽ phái một người đi đối phó với Ma tộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận