Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1395: Thế giới không bình thường

Chương 1395: Thế giới không bình thườngChương 1395: Thế giới không bình thường
"Ta là thương binh, cho chút mặt mũi đi, đại ca."
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh đang thương lượng với kiếp vân thì suýt đụng đầu lên mạn thuyền.
Ông ta không kìm được nói với Kế Ngôn: "Đây chính là nắm chắc của hắn sao?"
Đùa trò gì vậy thiên đạo?
Ánh mắt của Tương Quỳ có thêm vài thần thương xót, tiểu tử này, có lẽ bị Tế thần đánh trúng đầu nên ngốc luôn rồi.
Hắn coi thiên kiếp là cái gì?
Có thể thương lượng được sao?
Nói đùa, đó là chuyên môn của thiên đạo, nhiệm vụ chính là giết chết nhân loại đang muốn đột phá, có thể giết người nào thì giết người đó, giảm bớt gánh nặng cho thiên đạo.
Ngươi có yêu nghiệt thế nào đi nữa thì cũng là một nhân loại, hơn nữa thiên đạo cũng không có tư tưởng, sao có thể nể mặt ngươi?
Đúng là đáng thương, chắc chắn là bị Tế thần đánh hỏng đầu rồi.
Nhưng, khi đạo lôi kiếp thứ hai xuất hiện, Tương Quỳ suýt chút nữa kêu thành tiếng, rất muốn lớn tiếng nói, xem đi, thiên đạo sẽ nể mặt ngươi sao?
Đạo lôi kiếp thứ hai cho dù là thanh thế hay dáng vẻ đều tương tự đạo thứ nhất, hung ác rơi xuống.
Quang mang lóe sáng chiếu rọi, xé rách hư không khiến trời đất chấn động, âm thanh ầm ầm đỉnh tai nhức óc. Lôi kiếp có vẻ không hề lưu tình, dáng vẻ như muốn đánh cho Lữ Thiếu Khanh thành mảnh vụn.
Tương Quỳ không kìm được dậm chân, dẫm cho boong tàu rầm rầm rung động: "Tiểu tử khốn kiếp, không làm chút gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, dự định trực tiếp đối mặt với lôi kiếp.
Theo Tương Quỳ, đây là đang muốn chất.
"Âm ầm!"
Kiếp lôi rơi mạnh lên người Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà, sau một khắc, mắt Tương Quỳ trừng lớn, khó có thể tin được kêu lên: "Cái này..."
Ông ta khiếp sợ, suýt nữa thì cắn nát lưỡi mình.
Bởi vì Lữ Thiếu Khanh vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng đó, không hề xảy ra chuyện gì.
Thậm chí dường như ngay cả khí tức cũng không hề yếu đi chút nào.
Tương Quỳ dụi mắt theo bản năng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ban nãy mình hoa mắt hay lôi kiếp vẫn chưa rơi xuống?
Rất nhanh, đạo lôi kiếp thứ ba rơi xuống, vẫn khí thế hừng hực, lôi minh oanh thiên.
Nhưng mà kết quả vẫn là, Lữ Thiếu Khanh hoàn hảo đứng tại chỗ.
Đạo thứ tư, đạo thứ năm, mãi cho đến đạo thứ tám, lôi kiếp rơi xuống từng đạo một, uy lực trông rất lớn nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa hay vẫn có thể ngăn cản, không hề xảy ra chuyện gì.
Theo Tương Quỳ thấy, những lôi kiếp này chỉ như bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Lữ Thiếu Khanh, không tạo ra bất kỳ tổn thương gì cho Lữ Thiếu Khanh.
Chuyện không hợp lẽ thường như vậy khiến Tương Quỳ gầm hét.
Không hợp thói thường, mẹ nó quá không hợp thói thường.
Đây là độ kiếp sao?
Đây là đang nghỉ dưỡng.
Thế giới này từ khi nào trở nên không bình thường như vậy?
Thế giới quan của Tương Quỳ hỏng mất rồi, thậm chí ông ta còn nghỉ ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không. Cũng chỉ có đang nằm mơ mới có thể xảy ra chuyện không hợp thói thường như vậy xảy ra.
Một Nguyên Anh kỳ tầng chín có thể giết chết một Hóa Thần tầng chín, tuổi còn trẻ đã bắt đầu độ thiên kiếp Hóa Thần, còn cả uy lực thiên kiếp trở nên nhẹ nhàng, còn yếu hơn thiên kiếp Trúc Cơ kỳ.
Tương Quỳ ngơ ngẩn nhìn phía xa, đả kích phải chịu quá lớn, đầu óc ông ta trống rỗng, cả người giống choáng váng.
Kế Ngôn cũng không kìm được mở †o mắt, nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa.
Trong ánh mắt mang theo sợ hãi thán phục, không hổ là sư đệ của mình, vẫn tiếp tục phát huy rất ổn định.
Cao thủ Hóa Thần như Tương Quỳ cũng bị chọc cho phát sốt rồi.
Tương Quỳ hỏi Kế Ngôn theo bản năng: "Hắn, sao hắn có thể làm được như vậy?"
Đây là thiên kiếp, không phải sấm chớp bình thường, bị bổ trúng ngay cả linh hồn cũng bị diệt sạch sẽ, đầu thai chuyển thế cái gì đó nghĩ cùng đừng nghĩ.
Ken trâm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Ta cũng không rõ."
Mặc dù là sư đệ nhưng Kế Ngôn cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu được Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng Kế Ngôn cũng rất ít khi truy vấn, ai cũng có bí mật riêng của mình.
Tương Quỳ bất giác đưa tay sờ đầu mình, tình cảnh này, không giật thử vài sợi tóc thì khó mà tin tưởng được.
Lữ Thiếu Khanh nhìn lên bầu trời, kiếp vân trùng điệp, nhưng trong mắt hắn lại chẳng hề có chút nguy hiểm. Nguyên nhân là vì trong cơ thể hắn có quả cầu màu vàng.
Khi lôi kiếp xuất hiện, quả cầu màu vàng liền hơi nhúc nhích để lộ ra một cỗ khát khao, đó là một loại khao khát được ăn.
Loại cảm giác này hắn không xa lạ gì, dưới tay hắn là một đám ăn hàng nên hắn được thể nghiệm sâu sắc vấn đề này.
Đạo lôi kiếp thứ nhất rơi xuống, mặc dù hắn bị đánh bay nhưng phần lớn lôi đình đi vào trong cơ thể hẳn, tiến vào thức hải, bị quả cầu màu vàng hấp thu.
Giống như khách trọ chó trước đây hấp thu tia chớp màu đen vậy.
Chỉ có một số lôi đình nho nhỏ rơi lên người hắn, uy lực còn sót lại với người luyện thể như hắn mà nói không đáng là gì. Từ đạo lôi kiếp thứ hai, mặc dù thanh thế to lớn nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận uy lực lôi đình đã yếu bớt, như không có tác dụng với hắn vậy.
Về phần tại sao, Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi mà không rõ.
Hắn chỉ có thể suy đoán có liên quan đến hấp thu thần phạt màu vàng của hắn lúc trước, tất cả đều có cùng một nguồn gốc.
Còn về phần có thật là vì nguyên nhân này không, hắn không truy cứu đến cùng.
Không còn cách nào khác, giờ ở cảnh giới này của hắn căn bản không thể chạm tới chân tướng.
Hết thảy, hắn chỉ có thể quy cho cốt truyện của mình không bình thường.
Dù sao hẳn cũng quen với cốt truyện không bình thường này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận