Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 295 - Động thiên hung địa



Chương 295: Động thiên hung địaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Chẳng lẽ là do người có cảnh giới Đại Thừa ra tay hay sao?"Kế Ngôn không nhịn nổi nữa mở miệng hỏi, trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu nồng đậm.Cảnh giới Đại Thừa, đã là cảnh giới có thể phi thăng.Cũng là tồn tại vô địch trong thế giới này.Nghĩ đến kẻ địch của mình có thể là sự tồn tại thế này, trong lòng Kế Ngôn nhịn không được hưng phấn.Ngu Sưởng lắc đầu, nhìn ra xa: "Không phải, khe hở hư không nơi này được hình thành tự nhiên, nhưng tổ sư lại không đóng nó lại được, ông ấy tự mình vào trong khe hở thăm dò, rồi vĩnh viễn không quay về được nữa."Trong giọng nói của ông mang theo sự nuối tiếc dày đặc, nếu vị tổ sư cảnh giới Hợp Thể này vẫn còn, Lăng Tiêu Phái chắc chắn sẽ trở thành lão đại của Tề Châu, thậm chí cho dù ở Trung Châu cũng có thể được người ta nhớ mặt gọi tên.Cũng không biết vị tổ sư không thể quay về đó còn sống hay đã chết.Chuyện này là một sự kiện đáng tiếc của Lăng Tiêu Phái."Sau khi tổ sư vào trong khe hở, thực lực quái vật trào ra từ trong khe hở giảm xuống, bây giờ chủ yếu là lấy Kết Đan là chủ lực, thi thoảng cũng sẽ có quái vật Nguyên Anh xuất hiện.""Nhiệm vụ của chúng ta là trấn thủ ở đây, đề phòng bọn quái vật dũng mãnh xông ra ngoài, cuối cùng xâm lấn thế giới của chúng ta.""Đây là phiền phức do môn phái chúng ta gây ra, đương nhiên chúng ta phải ngăn cản, thậm chí giải quyết nó. Đây là trách nhiệm của chúng ta, thân là tu sĩ của Lăng Tiêu Phái, chúng ta không được phép trốn tránh trách nhiệm này."Kế Ngôn gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi.Hắn ta cảm thấy hết sức tự hào về môn phái của mình.Thừa nhận sai lầm của mình, không trốn tránh trách nhiệm.Ngu Sưởng nói xong, trong giọng nói có thêm mấy phần hổ thẹn: "Môn phái không thể không tiêu hao đại lượng tài nguyên để ngăn cản đám quái vật này, cho nên tài nguyên dùng trên người đệ tử rất ít.”"Đây cũng là sự thất trách của người làm chưởng môn này."Hai người Thiều Thừa, Tiêu Sấm cũng lộ vẻ hổ thẹnTài nguyên cho đệ tử trong môn phái không nhiều lắm, không thể sánh với các môn phái khác.Nhưng, đây là chuyện không thể tránh khỏi.Nếu không ngăn cản đám quái vật này, Lăng Tiêu Phái đứng mũi chịu sào.Kế Ngôn hoàn toàn không có bất mãn với vấn đề này, thản nhiên nói: "Sự duy trì của môn phái đã đủ rồi."Ngu Sưởng quay đầu lại nhìn thoáng qua Kế Ngôn, ánh mắt hết sức hài lòng."Cũng may có ngươi xuất hiện, nếu không Lăng Tiêu Phái chúng ta sẽ không bằng Song Nguyệt Cốc, Quy Nguyên Các."Tiêu Sấm cũng nhịn không được cảm thán một tiếng: "Chắc là do chúng ta luôn kiên trì ngăn cản đám quái vật này nên ông trời bồi thường cho chúng ta."Người của Lăng Tiêu Phái đã ngăn cản ở nơi này trong một ngàn năm, mỗi một chưởng môn, mỗi một trưởng lão không ai phàn nàn về chuyện này.Lăng Tiêu Phái sẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về bọn họ.Kế Ngôn không kiêu ngạo, hắn ta bày tỏ: "Mặc dù không có ta, còn có Thiếu Khanh.""Khụ khụ..."Ngu Sưởng và Tiêu Sấm tức thì ho khan, Thiều Thừa nhận Kế Ngôn, mua một tăng một có thêm Lữ Thiếu Khanh.Cũng không biết đây là bồi thường của ông trời, hay là sự trừng phạt của ông trời nữa...Vừa nhắc tới Lữ Thiếu Khanh, Ngu Sưởng và Tiêu Sấm tức thì nhịn không được đau đầu.Tên đệ tử hư hỏng này, làm cho mấy người cao tầng như bọn họ đau đầu muốn chết.Nhưng kì lạ là, bọn họ lại không nỡ phạt Lữ Thiếu Khanh, đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt với những hành vi của hắn.Nhưng bất kể như thế nào, nhắc tới Lữ Thiếu Khanh, nhất định không thể nào làm cho bọn họ vui vẻ được.Ít nhất, dọc theo đường đi, tâm trạng của Ngu Sưởng trở nên nặng nề hơn.Nơi này vốn đã làm cho người ta cảm thấy áp lực, nhắc tới Lữ Thiếu Khanh, còn làm ông thấy buồn bực hơn nữa.Không gian ở nơi này rất lớn, bốn người Ngự Kiếm Phi Hành, cũng mất một lúc lâu, phi hành hơn mười vạn dặm mới tới mục đích.Trên bầu trời, một khe hở khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Kế Ngôn.Khe hở dài đến mấy trăm dặm, làm người nhìn chấn động.Nhìn từ xa, nó giống như một con mắt ác ma khổng lồ, kéo dài qua bầu trời, nhìn xuống những con kiến bên dưới.Lôi điện màu đen quanh quẩn xung quanh khe hở, khiến người ta sợ hãi.Ánh mắt Kế Ngôn như điện, nhìn vào chỗ sâu trong khe hở.Có điều, mặc dù Kế Ngôn có mở to mắt đến mức nào, cũng không nhìn thấy gì.Trong tầm mắt của hắn ta, chỉ có một mảnh tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.Xem ra chỉ dựa vào mắt thường thì không thể nhìn thấy những thứ bên trong.Thần thức Kế Ngôn lan ra, lao vào chỗ sâu trong khe hở.Đen, một màu đen thuần túy.Trong cảm giác thần thức của Kế Ngôn, hắn ta như đã đưa thân vào một vùng tăm tối.Giống như thế giới của người mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không chạm được vào bất cứ thứ gì.Kế Ngôn không tin, thần thức tiếp tục lan tràn, tràn vào chỗ sâu hơn nữa.Trong cảm giác của Kế Ngôn trung, hắn ta đã xâm nhập trăm vạn dặm, thần thức bàng bạc chẳng khác nào thủy triều nhưng cũng không thể thăm dò được những thứ bên trong.Giống như chỗ sâu trong khe hở thâm sâu là một vùng đất tĩnh mịch, không có bất cứ thứ gì tồn tại.Ngay lúc Kế Ngôn chuẩn bị thu hồi thần thức, có động tĩnh phát ra ở chỗsâu trong bóng đêm.Giống như mặt hồ bình tĩnh bỗng nhiên nổi gợn sóng, một thứ chưa biết xuất hiện từ trong bóng đêm."Rống!"Một tiếng gầm thét vô thanh, thông qua thần thức, như vang lên bên tai Kế Ngôn.Thần thức Kế Ngôn phản ứng như có sinh mệnh, lao thẳng về phía sinh vật không rõ kia."Thình thịch!"Thần thức của Kế Ngôn hung hăng tông vào một sinh vật không rõ.Kế Ngôn ở bên ngoài khe hở bất chợt nhíu mày lại.Hắn ta cảm thấy như thần thức của mình bị cắn nuốt mất một phần.Tuy không nhiều lắm, nhưng đúng là bị cắn nuốt, tạo thành một chút tổn thương cho Kế Ngôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận