Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1012. Chiêu thức như vậy vô dụng với ta



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmBa ngàn vạn viên linh thạch, quả nhiên là người cực kỳ tốt.Trước kia chỉ cần một vạn viên linh thạch cũng đã có thể làm cho Nhị sư huynh gọi là người tốt trăm năm mới gặp.Hiện tại ba ngàn vạn, thế nào cũng phải là người tốt ức năm mới gặp một lần chứ?Chẳng qua nhớ tới phong cách làm việc của Nhị sư huynh mình, lại nhìn cái người gọi là người tốt đang oán khí đầy trời, bộ dạng hận ý ngút trời.Tiêu Y nhịn không được suy đoán: "Nhị sư huynh, huynh đào sâuba thước nhà bọn họ rồi sao?"Ba ngàn vạn nha, nhiều như vậy, có ai sẽ ngoan ngoãn giao ra đây.Nhị sư huynh không phải cướp thì là lừa, cũng chẳng trách người ta đằng đằng sát khí đuổi giết tới nơi này.Lữ Thiếu Khanh không vui, lúc này mới bao lâu không gặp, vẫn hoài nghi ta như vậy sao?Hắn gõ đầu Tiêu Y một cái: "Hỗn trướng, Nhị sư huynh của muội là ai, muội còn không rõ sao?"Chính là biết rõ huynh là ai nên ta mới hoài nghi như vậy.Tiêu Y ôm đầu, bĩu môi."Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"Thôi Chương Minh thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn còn tâm tình dạy dỗ Tiêu Y, không để ông ta vào mắt, tức giận rống lên: "Trương Chính, ngươi chịu chết đi."Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Thôi Chương Minh, nói với Tiêu Y: "Mắng ông ta đi.""Được!"Tiêu Y lập tức tỉnh táo, mắng chửi người là việc mình thích nhất.Đặc biệt là có hai vị sư huynh ở bên người, có chỗ dựa vững chắc ổn định, mắng người mới gọi là yên tâm thoải mái.Tiêu Y chỉ vào Thôi Chương Minh, hét lớn: "Ma tộc thối tha, ngươi đang sủa cái gì vậy?""Nhìn ngươi như vậy, tuyệt đối là đang giả bộ non nớt, sống uổng phí lâu như vậy sao? Có hiểu cái gì gọi là yêu trẻ nhỏ không?""Nhị sư huynh nhà ta cầm một chút linh thạch của nhà ngươi thì thế nào? Cần phải nhỏ mọn như vậy sao?""Thánh Địa có loại người như ngươi thật sự là bi ai, ngươi còn sống chính là làm cho Thánh Địa mất mặt, mau tự sát đi, để tránh tiếp tục làm cho Thánh Địa mất mặt.""Thứ không cần mặt mũi, ngươi chính là một tổ hồ ly - lão già không chê cỏ non.""Phụ thân ngươi đã chết chưa? Nếu đã chết, ngươi đi tới trước mộ của lão ta, để cho lão ta nhìn thử bộ dáng của ngươi, đảm bảo có thể tức giận đến sống lại..."Thanh âm thanh thúy ngọt ngào, giống như chim hoàng oanh quanh quẩn, rơi vào trong tai mọi người.Giọng điệu thì êm tai, nhưng mà nội dung lại làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.Bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng được một thiếu nữ với bề ngoài thanh tú ngọt ngào, lại có thể mắng ra nội dung mạnh mẽ như vậy.Đàm Linh nhìn Tiêu Y, thật lâu không nói gì.Nàng đột nhiên hiểu vì sao Tiêu Y có thể trở thành sư muội của Lữ Thiếu Khanh.Xem ra cũng phải có chỗ hơn người mới được.Kiếm Ngũ yên lặng không nói gì, ông ta bỗng nhiên cảm thấy may mắn trong lòng.May mắn ông ta không phải là người đầu tiên mở miệng, bằng không người bị mắng chính là mình.Bị một tiểu nha đầu mắng trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi này không còn gì nữa.Thôi Chương Minh bị mắng đến thất khiếu bốc khói, thân thể run rẩy.Lớn như vậy, phụ thân ta cũng chưa từng mắng ta như vậy.Thôi Chương Minh tức giận đến mức rít gào, tức đến mức đau ngực, nhịn không được mà phẫn nộ ra tay với Tiêu Y: "Nhân loại ti tiện, chết cho ta!"Bàn tay to vung lên, một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, lớn che khuất bầu trời, khiến cho Tiêu Y phía dưới cảm giác như trời tối.Bàn tay khổng lồ giống như trời sập, uy áp cường đại của Nguyên Anh khiến sắc mặt Tiêu Y trắng bệch.Nhưng mà, trong lòng nàng cũng không hoảng hốt một chút nào.Sư huynh ta ở đây, không tới phiên ngươi kiêu ngạo.Một kiếm xẹt qua, giống như ánh sáng cắt qua bóng tối.Bàn tay to lớn ngay lập tức vùi trong kiếm quang.Lữ Thiếu Khanh đứng ra, nhìn chằm chằm Thôi Chương Minh, khiến áp lực trong lòng Thôi Chương Minh tăng nhiều.Sau khi ông ta đánh một trận với Lữ Thiếu Khanh, ông ta cũng không dễ chịu gì.Hiện tại phát huy không nổi toàn bộ thực lực.Lữ Thiếu Khanh nói với Thôi Chương Minh: "Ngươi muốn làm gì? Đánh nhau sao?""Mọi người tới đây, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?"Từ từ nói chuyện sao?Mẹ nó, ai muốn từ từ nói chuyện với ngươi?Thôi Chương Minh chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Nhân tộc chết tiệt, nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi chết chắc."Có sư huynh làm chỗ dựa cho mình, Tiêu Y càng thêm đắc ý, không hề sợ hãi hô to với Thôi Chương Minh: "Thôi đi, còn tưởng rằng ngươi lợi hại như thế nào."Thì ra là tên trông thì ngon mà không dùng được, nhìn bộ dáng này của ngươi, khẳng định là không có đạo lữ đúng không, dù sao cũng không ai muốn để ý tới một con tôm chân mềm."Thôi Chương Minh vốn sinh lòng kiêng kỵ, không biết có nên ra tay hay không.Nhưng những lời này của Tiêu Y làm cho lý trí của ông ta hoàn toàn biến mất.Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, nếu không ra tay, chẳng phải là ngầm thừa nhận sao?"Giết!"Thôi Chương Minh phẫn nộ rít gào, lại ra tay.Ông ta mặc kệ thương thế của mình, điều động linh lực trong cơ thể, lại một lần nữa hóa thành một bàn tay thật lớn giáng xuống từ trên trời.Sương mù màu đen quấn quanh, màu đen nặng nề, giống như quỷ trảo từ Địa Ngục. Hết chương 1012.

Bạn cần đăng nhập để bình luận