Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1052. Ngươi có thể đừng hẹp hòi như vậy được không?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTừng ngọn lửa màu đen giống như từng con quạ bay múa khắp bầu trời.Mặc dù là hỏa diễm, nhưng lại tản ra khí tức quỷ dị khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như băng.Ngọn lửa màu đen lại một lần nữa bám lên trên ngón tay, lần này, tình hình dường như có sự thay đổi.Ngón tay to lớn phát ra âm thanh xèo xèo, toát lên khói đen như bị ăn mòn, bên ngoài xuất hiện từng cái lỗ nhỏ.Màn này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.Nhân tộc này thật sự cường đại như vậy sao?Kiếm Ngũ vất vả lắm mới tỉnh lại cũng nhìn thấy màn này, suýt chút nữa lão ta bị dọa cho ngất đi lần nữa.Nhân tộc đáng chết kia cường đại như vậy sao?Nếu lúc ấy hắn tung ra chiêu này có phải lão ta có thể sẽ bị ăn mòn thành cặn bã không?Trên mặt Lữ Thiếu Khanh vừa lộ ra vài phần vui sướng thì ngón tay to lớn đột nhiên gia tốc, ban nãy chậm như ốc sên một khắc sau lại như thiểm điện.Nhanh giống như thuấn di, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Nặng nề nghiền ép hắn trên mặt đất…“Ầm ầm!”Xung kích to lớn, mặt đất đổ sụp, ngón tay to lớn đâm xuống mặt đất.Mặt đất phương viên vạn dặm chấn động giống như địa long xoay người, xảy ra động đất cấp 12.Vô số ngọn núi cao ngất đang rung chuyển rồi sụp đổ, rừng rậm rộng lớn bị phá hủy trong trùng kích.Mặt đất trong phạm vi ngàn dặm đều là vết nứt sâu không thấy đáy.Ngón tay to lớn rơi xuống cắm trên mặt đất như trụ chống trời, chống đỡ trời đất.Tất cả tu sĩ Thánh tộc âm thầm tặc lưỡi.Sức mạnh cường đại như vậy, xung kích khủng bố như vậy, nhân loại kia sẽ bị ép thành thịt muối đúng không?Tiêu Y nhìn thấy trái tim thắt lại.Nàng ta vội vã cuống cuồng, tóc rối bời, nước mắt cũng sắp chảy ra.Nàng ta biết Lữ Thiếu Khanh là thiên tài, rất cường đại.Nhưng đối thủ bây giờ là Thánh Chủ cường đại vô địch, là tồn tại cường đại nhất trên Hàn Tinh.Thực lực ít nhất cũng là tồn tại đã cất một bước vào cảnh giới Luyện Hư.Một đầu ngón tay của hắn ta mà đã cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng.Đối mặt với tồn tại cường đại như vậy, Nhị sư huynh có thể ngăn cản được sao?Đối mặt với đối thủ như vậy, cho dù thông minh gấp trăm lần cũng vô ích.Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng đều là phù vân.Có phải Nhị sư huynh đã bị ép thành bánh thịt rồi không?Tiêu Y căng thẳng nhìn qua Kế Ngôn: “Đại sư huynh, Nhị, Nhị sư huynh...”Kế Ngôn nghiêm túc nhìn ngón tay to lớn kia, trên người tản mát ra ý chí chiến đấu dày đặc.Tiêu Y nhìn thấy biểu hiện trên mặt Kế Ngôn, trái tim càng chìm xuống nặng nề hơn.Thậm chí nàng ta còn trở nên hoảng loạn.Dáng vẻ này của Đại sư huynh, chẳng lẽ Nhị sư huynh lành ít dữ nhiều sao?“Đại, đại sư huynh, Nhị sư huynh sẽ không có chuyện gì chứ?”Cuối cùng Kế Ngôn cũng đáp lại: “Không chết được.”Một câu lạnh nhạt lại khiến trong lòng Tiêu Y bình tĩnh khó hiểu.Còn ở nơi xa thì truyền đến tiếng hoan hô của các tu sĩ Thánh tộc.Bọn hắn nhìn thấy một đầu ngón tay của Thánh Chủ mà có thể ấn Lữ Thiếu Khanh xuống đại địa, công kích của Lữ Thiếu Khanh trông có vẻ buồn cười như châu chấu đá xe.Điều này khiến không ít tu sĩ Thánh tộc kích động lớn tiếng reo hò.“Thánh Chủ vạn tuế!”“Thánh Chủ uy vũ!”“Ha ha, nhân tộc, không chịu nổi một kích, ngay cả một đầu ngón tay của Thánh Chủ cũng đỡ không nổi!”“Làm người chớ có càn rỡ, hối hận rồi chứ gì?”“Cho dù ngươi thiên tư trác tuyệt, trước mặt Thánh Chủ cũng chỉ là con giun cái dế, dễ dàng bị nghiên chết thôi…”Tuy nhiên sau một khắc, bọn hắn đã không cười được nữa.Tuy nhiên sau một khắc, bọn hắnLữ Thiếu Khanh lau máu tươi nơi khóe miệng, một ngón tay này đã ép cho hắn gần như phọt cả cứt đái.Lữ Thiếu Khanh ưu thương nhìn ngón tay to lớn chậm rãi thu lại, một lần nữa bắt ngang giữa không trung.Khóe mắt hắn ướt át, vô cùng bi thương.Dáng dấp đẹp trai luôn bị chiếu cố đặc biệt như vậy sao?Ta đã không muốn gây sự, ngươi nhất định phải đến tìm ta à?Ta đắc tội ngươi chỗ nào rồi?Ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi à?Lữ Thiếu Khanh chỉ vào bầu trời mắng to: “Đủ rồi chứ?”“Ngươi có thân phận gì? Khi dễ ta mà không thấy ngại sao?”“Ta sắp đi rồi, ngươi đừng có hẹp hòi như vậy được không?”Móa nó!Chỉ dựa vào câu nói này của ngươi là có đủ lý do để giết chết ngươi rồi đấy.Trong lòng đông đảo tu sĩ Thánh tộc mắng to.Lại dám nói Thánh Chủ hẹp hòi, không giết chết ngươi giết chết ai?Giọng Thánh Chủ ầm ầm vang lên: “Không sử dụng toàn lực của ngươi, chết đi!”Lại một lần nữa rơi xuống chỗ Lữ Thiếu Khanh.Lần này không hề chậm rãi nữa mà gào thét rơi xuống, chung quanh ngón tay xuất hiện từng khe hở màu đen, tia chớp màu đen quanh quẩn, kinh khủng kinh người.Cường độ cường đại xé rách hư không tạo thêm áp lực cực lớn cho Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không dám chần chờ, giọng Thánh Chủ có vẻ không phải định nói đùa.Hắn không thể không tung thực lực của mình ra.Gương mặt Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc, cả người lập tức xảy ra biến hóa.Dáng vẻ cà lơ phất phơ trước đó biến mất không thấy đầu, khí tức cả người trở nên sắc bén như kiếm, nhuệ khí bức người.Linh lực kinh khủng trong cơ thể trào ra mãnh liệt, Mặc Quân đứng trên thân kiếm giơ ngón tay giữa lên với bầu trời.Kiếm ý kinh thiên như gió lốc tứ ngược, ầm vang bộc phát, một con thần điểu màu đen giương cánh bay cao, gào thét tiến lên.Lần này đông đảo tu sĩ Thánh tộc lại một lần nữa hoảng sợ không thôi.Sự kinh khủng Lữ Thiếu Khanh biểu lộ ra không yếu hơn Kế Ngôn bao nhiêu. Khí thế kinh người, khí tức cường đại, xa xa nhìn lại, tựa như một vị Kiếm Tiên chuyển thế, kiếm chỉ trời xanh, nghịch thiên mà đi. Hết chương 1052.

Bạn cần đăng nhập để bình luận