Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1022. Chặt không chết ngươi ta sẽ tha thứ cho ngươi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmPháp thuật bên nhân tộc đều lợi hại như vậy sao?Đây là pháp thuật nhân tộc có thể nắm giữ sao?Hay tiểu tử nhân tộc này là một thứ biến thái?Lữ Thiếu Khanh khống chế hỏa cầu đập thẳng về phía Mộc Vĩnh, đồng thời Mặc Quân kiếm lại vung lên.Kiếm ý hóa hình!Một con thần điểu màu đen xuất hiện, đôi mắt trắng tản mát ra ánh mắt lạnh lùng.Mộc Vĩnh bên này thấy thế, lập tức hét lên: “Tiểu tử, ngươi quá đáng rồi đấy!”Hỏa cầu to lớn đã tạo cho hắn ta áp lực nặng nề, cảm giác nguy hiểm không ngừng gia tăng.Còi báo động trong lòng hắn ta đang không ngừng vang lên, hắn ta còn chưa nghĩ ra xem nên đối phó hỏa cầu khổng lồ kia như thế nào, Lữ Thiếu Khanh đã lại tung thêm một chiêu tới, thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hắn ta sao?Ác nhân cáo trạng trước?Lữ Thiếu Khanh tức giận tới mức giơ chân, chỉ vào Mộc Vĩnh gầm thét: “Rốt cuộc là ai quá đáng?”“Tiểu nhân hè hạ ngươi quả thực là nỗi sỉ nhục của ma tộc, hôm nay ta nhất định chưa chém chết ngươi chưa dừng.”“Ngươi thức thời ngoan ngoãn vương đầu ra để ta chém ngươi một trăm kiếm, chém không chết ngươi ta sẽ tha thứ cho ngươi.”Cùng với sự phẫn nộ của hắn, hai cánh thần điểu chấn động, vô số kiếm ý ầm vang bộc phát, bay thẳng về phía Mộc Vĩnh.Mặc dù Mộc Vĩnh cũng rất muốn mắng lại, tuy nhiên bây giờ hắn ta không có thời gian.Đại hỏa cầu trên trời nện xuống như mặt trời giáng lâm, nhiệt độ cao kinh khủng, uy thế kinh người khiến người ta cảm thấy áp bức như trời sắp sập.Thần điểu gào thét đánh tới chính diện phát ra tiếng phượng gáy, kiếm ý nóng bỏng cuồng bạo nhào tới trước mặt như hàn phong lạnh tận xương tủy khiến linh hồn người ta như đông cứng.Mộc Vĩnh không thể không giải quyết phiền toái trước mặt.Đối mặt với giáp công hai mặt, vẻ mặt Mộc Vĩnh nghiêm túc, cổ tay khẽ đảo, một cây sáo xuất hiện trong tay hắn ta, tiếng sáo khoan thai vang lên...Tiếng sáo du dương tựa như tiếng trời tạo ra từng trận ba động nhàn nhạt trong không khí.Tiếng sáo thôi động tầng tầng ba động, ba động vô hình khiến người ta hoảng hốt nhìn thấy từng cánh hoa rơi xuống vạn dặm trên bầu trời.Vô số cánh hoa xen lẫn hình thành một bàn tay vô hình đang vuốt ve, ôn nhu điềm tĩnh, tâm thần thư sướng.Trên bầu trời, đại hỏa cầu cuồng bạo nóng bỏng trong tiếng sáo đang từ từ nhỏ dần, thanh thế dần dần yếu bớt.Thần điểu như thần thú nhắm vào người mà thôn phệ cũng đang chậm rãi thu nhỏ trong tiếng sáo.Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được kiếm ý của hắn không ngừng tiêu tán, như gà tây bị người ta nhổ lông lột da, yếu đi từng tầng một.Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, Mộc Vĩnh này quả nhiên thâm bất khả trắc.Hiện tại xem ra, trực giác của hắn không sai.Mấy hơi thở qua đi, Mộc Vĩnh sắc mặt trắng bệch, tiếng sáo cũng lúc đứt lúc nối, còn công kích của Lữ Thiếu Khanh cũng gần như suy yếu hoàn toàn, không tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho Mộc Vĩnh nữa, bị hắn ta nhẹ nhàng phá giải.Sắc mặt Mộc Vĩnh trắng bệch, rất khó chịu, tiếng sáo vừa rồi khiến hắn ta tiêu hao rất lớn, đâu chỉ là đang chống cự chính diện công kích của Lữ Thiếu Khanh.Mộc Vĩnh ánh mắt lạnh như bang nhìn Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa quát: “Ngươi không sợ Thánh Chủ xuất hiện sao?”Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi đến trước mặt Mộc Vĩnh: “Thánh Chủ xuất hiện với không xuất hiện thì khác gì nhau?”“Ngươi là tên tiểu nhân nói không giữ lời, hèn hạ.”Trên gương mặt tái nhợt của Mộc Vĩnh miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Ta thật sự không nói với Thánh chủ, chuyện ngươi bị phát hiện không liên quan gì đến ta.”Lữ Thiếu Khanh không tin, kiếm chỉ Mộc Vĩnh, hận không thể đâm ra một trăm lỗ thủng trên người hắn ta: “Ngoại trừ tiểu nhân hèn hạ ngươi ra còn ai sẽ cáo trạng nữa chứ?”Mộc Vĩnh nói ra nguyên nhân: “Kỳ thật khi ngươi tiến vào sơn cốc kia có một loại côn trùng, bọn chúng đã nói chuyện ngươi tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên cho Thánh chủ.”Lữ Thiếu Khanh càng thêm không tin, ngữ khí ngạo nghễ: “Nếu có côn trùng, ta không thể không phát hiện.”Hắn tu luyện Kinh Thần quyết, thần trí cường đại, có thể so với Hóa Thần, giác quan nhạy cảm, trong sơn cốc có côn trùng giám thị không thể không biết.Mộc Vĩnh nói: “Ngươi có thể không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.”Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, Mộc Vĩnh cũng không cần thiết lừa hắn.Lữ Thiếu Khanh rất phiền muộn, vẫn là chủ quan rồi.Chẳng trách lúc ấy hắn cứ cảm thấy dường như có người đang ngó chừng mình, có điều hắn không nghĩ nhiều, về sau Mộc Vĩnh xuất hiện nên hắn còn tưởng rằng Mộc Vĩnh đang giám thị hắn.Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Bất kể như thế nào, tên khốn kiếp ngươi cũng không phải người tốt lành gì.”“Vươn đầu ra cho ta chặt một trăm kiếm, không chặt chết ngươi ta thả ngươi đi.”Sau khi nói xong sát ý lại một lần nữa tràn ngập.Mộc Vĩnh giơ cây sáo lên đung đưa trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nhất định phải đánh tiếp sao? Đến lúc đó sẽ lưỡng bại câu thương.”Trả lời hắn ta là một kiếm của Lữ Thiếu Khanh, kiếm khí gào thét như nửa vầng trăng tròn quát ra lãnh quang âm u, đông ứng hoàn toàn nội tâm.ống sáo trong tay Mộc Vĩnh giơ lên, trong gió nổi lên tiếng sáo.Ba động âm thanh vô hình va chạm ngăn cản một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.Áp lực của Mộc Vĩnh càng lớn, vội vàng nói: “Tiểu tử, đến lúc đó đánh nhau kịch liệt quá thì Thánh chủ giáng lâm đấy. Nếu ngươi không tin thì có thể thử.”Lữ Thiếu Khanh ngừng tay, hồ nghi nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh: “Thánh Chủ là con của ngươi? Hay là triệu hoán thú? Ngươi gọi hắn đến hắn sẽ đến ngay à?”Mộc Vĩnh không giải thích: “Ngươi có thể thử xem, Thánh chủ mà tới đây, ba sư huynh muội của ngươi sẽ bị xóa bỏ trong nháy mắt.” Hết chương 1022.

Bạn cần đăng nhập để bình luận