Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1963

Chương 1963Chương 1963
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Trong con ngươi tỉnh táo đã có thêm vài phần dao động, tâm thần Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt thất thủ. Hồng Hành bân cạnh sau khi phát giác ra cũng có biến hóa trong nháy mắt.
Vù một tiếng giống như một cơn gió thổi qua, Hồng Hành biến mất.
Giọng nói của nàng ta mang theo sự bất lực: ““Đáng chết, thế mà thích những vật này.” Sau khi tiến vào thức hải của Lữ Thiếu Khanh, Hồng Hành cười đắc ý. “Ha ha, cỗ thân thể này là của ta.”
“Lâu như vậy, cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi vây khốn để ra ngoài rồi.”
“Haha, Xương Thần gì đó, yêu tộc gì đó, đến lúc đó tất cả đầu sẽ trở thành nô lệ của ta Sau đó, Hồng Hành bắt đầu đánh giá nơi này.
Khi nàng ta nhìn thấy quang cầu vàng óng ánh treo trên bầu trời, nàng ta chấn kinh. “Đây là cái gì?” Quang cầu kim sắc treo trên trời, chậm rãi xoay chuyển như một vầng mặt trời tản mát ra quang mang khiến người ta kính sợ.
Hồng Hành cảm nhận được khí tức của quang cầu kim sắc, nàng ta sinh ra một cỗ sợ hãi theo bản năng.
“Đây, đây là khí tức của “Đại Đạo ”?”
Lời này khiến chính bản thân nàng ta giật nảy mình. Nhưng mà rất nhanh, nàng ta lại hưng phấn lên, cười đến càng thêm vui vẻ, thậm chí càn rỡ.
“Ha ha, ha ha. Ngay cả trời cũng giúp ta, cỗ thân thể này là của ta, ai cũng không thể cướp đi được.”
Hồng Hành cười rất khoa trương, dáng vẻ dữ tợn, làm sao còn chút vũ mị đáng thương nào nữa.
“Ngươi cười cái gì?” Bỗng nhiên một âm thanh vang lên cắt ngang tiếng cười của Hồng Hành.
Hồng Hành bị giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện bên cạnh quang cầu, từ trên cao nhìn xuống nàng ta. “Ngươi, ngươi...”
Hồng Hành bị dọa đến càng thêm lợi hại: “Sao ngươi có thể tỉnh táo lại nhanh đến như vậy?”
“Không, không thể nào.” “Tỉnh táo?” Lữ Thiếu Khanh ha ha cười lạnh: “Quả nhiên ta đoán không sai, chắc ngươi là Vực Ngoại Thiên Ma nhỉ?”
“Hơn nữa, hẳn ngươi còn cao cấp hơn Vực Ngoại Thiên Ma vương nhỉ?”
Không phải cấp bậc này thì căn bản không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì với hắn.
Hồng Hành tỉnh táo lại, một luồng khí tức nguy hiểm tràn ngập trên người nàng ta: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào nhìn thấu huyền cảnh của ta?”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, nhìn qua Hồng Hành khinh miệt không thôi.
Nói đùa, người bình thường ai sẽ vứt linh thạch trên mặt đất chứ?
Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, nói với Hồng Hành: “Ngươi đoán đi?”
Một cơn lửa giận bay thẳng trán, Hồng Hành suýt chút nữa không kìm chế được. Nàng ta hít sâu một hơi, một lần nữa cười lên: “Công tử, chi bằng ngươi và ta liên thủ, chúng ta sẽ vô địch thiên hạ.” “Liên thủ với quỷ nghèo như ngươi thì có gì tốt?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ thật sâu, ngâm nghĩ, dứt khoát chỉ vào Hồng Hành chửi ầm lân.
“Cút đi ông nội ngươi, ngươi dám dùng linh thạch giả để khảo nghiệm ta, ngươi còn là người sao?”
“Không đúng, ngươi còn là Vực Ngoại Thiên Ma sao?” “Quỷ nghèo thì đừng học người ta dùng linh thạch dụ hoặc người khác, đặc biệt là dụ hoặc ta.”
“Quỷ nghèo, quỷ nghèo, đáng đời ngươi bị Xương Thần nhốt ở chỗ này.”
“Ngươi không có linh thạch chuộc thân đúng không?” Hồng Hành nhịn không được, dữ tợn gầm hét lên: “Đi chết đi!"
“Dâng thân thể lên cho taI” Sau khi nói xong, thân thể của nàng ta phát sinh biến hóa, từ một mỹ nữ tuyệt thế hóa thành một đám mây mù màu xám.
Trên mặt còn có mắt và miệng, trên miệng hiện đầy răng bén nhọn.
“GửừI"
Phát ra một tiếng hống kinh thiên, trong thức hải cuộn lên sóng lớn vạn trượng, kinh thế hãi tục.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Hồng Hành hoảng sợ nói: “Trời địu, hóa ra Xương Thần là làm chuyện tốt, đem nhốt ngươi ở chỗ này, nếu không ngươi ra ngoài sẽ dọa sợ đám thú nhỏ của Yêu giới mất.” “Ngươi chẳng những nghèo, còn xấu, tặc mẹ nó xấu.” “Chết đi!”
Hồng Hành hung ác nhào tới, như một cơn gió lốc bao phủ tới.
Trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, hắn tạm thời không sử dụng quang cầu kim sắc.
Hắn định giáo huấn nó một trận.
“Bà nội ngươi, dám dùng đồ giả lừa gạt ta, tội ác tày trời, tội không thể xá.” “Lần này ta đánh giết con quỷ vừa nghèo vừa xấu nhà ngươi, đi chết đi!”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, chỉ một ngón về phía Hồng Hành, một đạo lôi đình màu đen từ trên trời giáng xuống, bổ mạnh lên người Hồng Hành.
"A.”
Hồng Hành bị đánh đến thét lên không thôi, âm thanh của nó tràn ngập hoảng sợ: “Ngươi, ngươi và Xương Thần có quan hệ như thế nào?”
Tia chớp màu đen giống thứ nó từng thấy như đúc.
Hơn nữa, khí tức âm lãnh quỷ dị trên đó dường như còn mạnh hơn một bậc, càng thuần khiết hơn.
Xương Thần cũng không bằng Lữ Thiếu Khanh trước mặt.
Hồng Hành bị Xương Thần ăn mòn, trở thành chó săn của Xương Thần, về sau mới từ từ khôi phục tỉnh táo.
Bây giờ nó ở đây đụng phải một tồn tại dường như còn mạnh hơn cả Xương Thần, làm sao nó không sợ hãi cho được? “Xương Thần?”
“Nó gặp ta còn phải gọi ta một tiếng ca ca.”
“Quỷ vừa nghèo vừa xấu, nào, để ta đánh chết ngươi!” Lữ Thiếu Khanh một Khanh lần nữa hét lớn, chỉ một ngón tay, vô số lôi đình màu đen rơi xuống, giờ khắc này, hắn chính là thiểm điện chỉ thần. “AI”
Trong vô số tia chớp màu đen, Hồng Hành phát ra từng tiếng kêu thảm.
Dưới tia chớp màu đen bao phủ nó không còn chỗ nào có thể trốn.
Từng đạo tia chớp màu đen đều có thể xé một bộ phận của nó đi.
Mà mỗi một phần bị xé đi đều hóa thành năng lượng tinh thuần bị Lữ Thiếu Khanh thôn phệ.
Tình hình này tiếp tục kéo dàng, Hồng Hành sẽ càng thêm suy yếu.
Nó sợ rồi, một lần nữa biến trở về hình người, cầu xin tha thứ: “Công tử, ta sai rồi, tha mạng!”
“Cầu ngươi, tha mạng!” Hồng Hành biến trở về hình người một lần nữa lộ ra điềm đạm đáng yêu.
Đối mặt tia chớp màu đen, dù nàng ta là tồn tại cao cấp nhất trong Vực Ngoại Thiên Ma, nàng ta cũng không có cách nào ngăn cản được.
Vực Ngoại Thiên Ma thế mà ra đời loại tồn tại này, không hề khác gì với nhân loại.
Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh rất hiếu kì, Hồng Hành rốt cuộc là tồn tại cấp bậc gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận