Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 596 - “Cô nàng, sư phụ ngươi khi dễ ta”



Chương 596: “Cô nàng, sư phụ ngươi khi dễ ta”Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmUng Y không có bất kỳ hảo cảm gì với Thiên Cung môn, dù người trước mắt là chưởng môn Thiên Cung môn, địa vị thực lực giống như lão nhưng lão cũng chẳng cho sắc mặt tốt.“Hừ, uy phong thật to, rốt cuộc Thiên Cung môn ngươi muốn làm gì?”Nụ cười của Lệnh Hồ Thời không thay đổi, vẫn mỉm cười tuy nhiên trong mắt mọi người đều cảm thấy rất dối trá.“Ma tộc thế lớn, chỉ dựa vào Thiên Cung môn ta khó mà chống lại, cho nên cần liên hợp mọi người cùng nhau đối phó ma tộc.”“Hai vị nguyện ý lưu lại nơi này hỗ trợ, ta vô cùng cảm kích, tuy nhiên có đôi thi làm việc có thể thông báo trước với chúng ta một chút không?”Ung Y nhíu mày: “Lời này của ngươi là có ý gì?”Lệnh Hồ Thời không trực tiếp trả lời mà tiếp tục nói: “Ta cũng biết Ung chưởng môn đã từng chịu thiệt trong tay ma tộc, đi trả thù không sai, nhưng cũng không nên lén lút vụng trộm để chọc giận bọn hắn, khiến chúng ta bên này ứng phó mệt mỏi, tổn thất không ít.”Ung Y vẫn hừ lạnh nói không rõ.Lệnh Hồ Thời thấy thế liền thu liễm nụ cười: “Ung chưởng môn, không cần làm bộ, nơi này ngoại trừ ngươi còn có ai có thể giết chết một Nguyên Anh kỳ ma tộc trong một khoảng thời gian ngắn? Ngươi giết thì giết cũng chẳng sao, nhưng không thể vừa giết người liền trốn ra sau, để Thiên Cung môn ta đứng trước hứng chịu lửa giận của ma tộc chứ?”Lời này của Lệnh Hồ Thời khiến ánh mắt mọi người không kìm được nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.Vừa rồi, hình như tên này nói không cẩn thận làm thịt một ma tộc?Là thật?Mà bây giờ Lệnh Hồ Thời lại nghi ngờ Ung Y làm.Ung Y hiện tại không biết biểu đạt tâm trạng của mình như thế nào.Trong đầu xuất hiện vô số vạch đen.Tiểu tử này thật sự làm thịt một Nguyên Anh kỳ ma tộc rồi?Sao hắn có thể làm được?Nơi ma tộc co đầu rụt cổ dù có vạn dặm nhưng khoảng cách vạn dặm đối với Nguyên Anh kỳ mà nói chẳng qua chỉ vài hơi thở là có thể đến.Muốn đánh chết một Nguyên Anh kỳ trong một thời gian ngắn như vậy cho dù là Nguyên Anh kỳ yếu nhất cũng không thể.Trừ phi là kiểu cảnh giới thực lực chênh lệch to lớn, bị nghiền ép, không hề có lực đánh trả.Nhưng tiểu tử này đếm đi đếm lại cũng chỉ có chừng ấy tuổi, ngay cả số lẻ tuổi mình còn chưa tới.Hắn có thực lực khủng bố đến như vậy sao?Trong lòng Ung Y rất phức tạp.Nhưng cũng rất tức giận, sao mình lại phải gánh tội cho hắn chứ?Rất muốn đánh người.Đối mặt với Lệnh Hồ Thời, sắc mặt Ung Y càng không tốt.So với tiểu tử này, tên Thiên Cung môn càng đáng ghét hơn.Lão hừ lạnh một tiếng: “Không phải ta giết, ngươi muốn tin hay không thì tùy.”Trong lòng Lệnh Hồ Thời kinh ngạc.Hôm nay hắn ta vừa chạy tới đây, đúng lúc gặp ma tộc đánh tới.Nếu như không phải hắn ta kịp thời đuổi tới, phụ tử Cổ Tu và đệ tử Thiên Cung môn khác có thể sẽ nguy hiểm.Đối phương có ba tên ma tộc.Dưới sự xuất thủ của hắn ta, ba tên ma tộc cũng được các ma tộc khác tiếp ứng rút người đi.Lệnh Hồ Thời tới đây chủ yếu là muốn cảnh cáo hai Nguyên Anh kỳ Ung Y và Thiều Thừa một phen.Đến đây thì nên hỗ trợ chứ không phải gây chuyện rồi bỏ trốn, đứng phía sau xem kịch.Hắn ta cho rằng do Ung Y làm, dù sao nơi này chỉ có Ung Y có loại thực lực này, có thể nhẹ nhàng đánh giết Nguyên Anh kỳ ma tộc.Ung Y nói không phải lão.Lệnh Hồ Thời nhíu mày một cái, Ung Y nói không phải lão thì khả năng rất lớn không phải lão.Với thân phận địa vị của Ung Y thì không cần phải nói láo.Không phải là lão?Ánh mắt Lệnh Hồ Thời rơi trên người Thiều Thừa.Thiều Thừa tướng mạo đôn hậu, toàn thân trên dưới tản ra khí tức của người hiền lành.Dạng người này nhìn cũng không giống là cao thủ, càng không giống loại người đi gây chuyện rồi chạy trốn.Vậy còn có thể là ai?Lệnh Hồ Thời nhớ tới biểu hiện của mọi người ban nãy, ánh mắt của hắn ta chuyển lên người Lữ Thiếu Khanh.Tiểu tử này.Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, Lệnh Hồ Thời có chút chần chờ.Khí tức của Lữ Thiếu Khanh rất bình thường, mang đến cho hắn ta một cảm giác không mạnh, rất gà.Nhưng trực giác trong lòng nói cho hắn ta biết, tiểu tử này không đơn giản.Tuy nhiên Lệnh Hồ Thời không nhìn ra được gì, hắn ta cũng lười hỏi nhiều.Hắn ta tới đây chẳng qua chỉ để cảnh cáo hai Nguyên Anh kỳ Ung Y và Thiều Thừa một phen,đ ể bọn họ đừng lười biếng.Sau đó Lệnh Hồ Thời rời đi, trở về bên Thiên Cung môn.Lần này bên Thiên Cung môn chịu thiệt thòi rồi.Cổ Cảnh Thước bị thương, phải mười ngày nửa tháng may ra mới khôi phục được.Hai đồ đệ của hắn ta, Triều Khải và Phong Quan Ngọc cũng bị thương không nhẹ, ra trận chém giết cũng tạm thời đừng suy nghĩ đến.Còn các đệ tử Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ bình thường khác cũng tử thương vài người.Trong lòng Lệnh Hồ Thời thấy may mắn vì mình tới kịp, nếu không hắn ta còn phải tiếp tục đóng cửa khóc lớn một trận rồi.“Sư phụ!”Trên mặt Triều Khải và Phong Quan Ngọc kích động như trẻ con gặp được cha mẹ vậy.Trong lòng Lệnh Hồ Thời kỳ quái, hai đồ đệ này sao lại kích động như thế?Giống như lâu lắm không gặp vậy?Còn nữa, sao hắn ta cứ cảm thấy như chúng bị khi dễ, nhìn thấy mình như thấy cha ruột thế?Giờ Triều Khải và Phong Quan Ngọc rất muốn khóc gào vài tiếng, hôm nay bị người khi dễ thảm rồi.Nếu không phải Cổ Tu kịp thời xuất hiện, hai người bọn hắn sớm đã bị ma tộc xé thành mảnh nhỏ.Lệnh Hồ Thời nhạy cảm nhận ra cảm xúc hai đồ đệ có chút khác lạ, nụ cười biến mất, trầm mặt hỏi: “Thế nào? Hôm nay ma tộc đã dọa các ngươi rồi à?”Nếu như vậy thì làm hắn ta thất vọng quá.Dù sao cũng là đệ tử đại phái, còn là đệ tử của hắn ta, không thể can đảm một chút sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận