Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1716

Chương 1716Chương 1716
Có thể giữ được mạng nhỏ, linh thạch gì đó đều dễ nói.
Hai người trong ánh mắt kinh ngạc của đông đảo tu sĩ, ngoan ngoãn giao linh thạch sáng lấp lánh ra.
Lữ Thiếu Khanh vừa nhận, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ: "Làm sao? Đuổi ăn mày à”
Đuổi ăn mày?
Vậy ngươi đến đuổi ta có được không hả?
Mị Phi không nhịn được nữa, cơ bắp trên mặt run rẩy: "Ngươi, rốt cuộc muốn bao nhiêu?"
"Mỗi người hai ngàn vạn, ta thay sư muội ta tha thứ cho ngươi."
Tiêu Y rất là phiền muộn, bóp lấy tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc, ba ba ngươi đúng là xấu quá rồi."
Doãn Kỳ thì đang nghiến răng, thở phì phò nói: "Nhìn đi, đây gọi là rộng lượng sao?"
Mới mở miệng là hai ngàn vạn viên Linh thạch, cái này gọi là rộng lượng?
Con số lớn quá mức bình thường khiến người ta sôi trào, Ngao Thương sôi trào, nộ khí vượt trên sợ hãi.
"Hai ngàn vạn? Ta không có!"
"Không có?" Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc hắn ta một cái, nỗi sợ hãi của Ngao Thương thôn phệ nộ khí, khiến tim Ngao Thương cuồng loạn.
Giọng hắn ta sợ hãi: "Ta, ta thật sự không có."
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Được rồi, ai bảo ta rộng lượng chứ, cho các ngươi thời gian một ngày, đi mượn đi cướp gì cũng được, dù sao ta không thấy được hai ngàn vạn, giết chết các ngươi."
Cmmn còn gọi là rộng lượng à?
Nếu so sánh với ngươi, người hẹp hòi trên toàn thế giới này đều rộng lượng hơn đấy.
Vung tay lên, đuổi Ngao Thương và Mị Phi xuống, sau đó ánh mắt rơi lên mấy người Đoan Mộc Thanh.
Phát hiện ra ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người mình, áp lực cực lớn, mấy người Đoan Mộc Thanh cảm thấy mình như ngừng thở.
Trong lòng mấy người Đoan Mộc Thanh vô cùng hối hận, sớm biết kinh khủng như vậy, cho bọn hắn một trăm cái lá gan cũng không dám tới đây gây sự với Nhan Hồng Vũ.
Mà bây giờ nói cái gì cũng trê rồi. Giờ việc bọn hắn muốn làm là cầu xin Lữ Thiếu Khanh tha thứ.
Nhớ đến yêu cầu cầm linh thạch đến làm tiền chuộc của Lữ Thiếu Khanh, còn đòi Ngao Thương và Mị Phi đưa hai ngàn vạn linh thạch.
Trong lòng Đoan Mộc Thanh nắm chắc, hắn ta truyền âm nói với hai người bên cạnh: "Xem ra hắn thích linh thạch."
"Chúng ta cho hắn linh thạch hẳn là có thể lắng lại phẫn nộ của hắn."
Nhạc Tật đáp lại "Cho hắn bao nhiêu linh thạch mới được? Mỗi người hai ngàn vạn sao?"
"Hai ngàn vạn, hắn đang ăn cướp à." Vì là truyền âm nên Ô Hùng không đè nén lửa giận.
Tiểu bạch kiểm, thật sự là đáng ghét. Đoan Mộc Thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói với hăn đi."
Sau khi nói xong, không tiếp tục để ý những người khác, hắn ta cung kính nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiền bối, vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong răng tiền bối thứ lỗi."
"Linh thạch ta mang đến, con của ta”
Hắn ta định bắt đầu từ con của mình, hắn ta đã quyết định, sau khi đưa linh thạch, làm lắng lửa giận của Lữ Thiếu Khanh sẽ lập tức mang theo nhỉ tử rời khỏi nơi này.
Sau khi về đến gia tộc, báo cáo lão tổ, phải nghĩ biện pháp ứng đối.
Tồn tại Luyện Hư kỳ, cho dù đặt ở đây cũng đều là một tồn tại bùng nổ.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong từ đằng xa bay tới, đáp xuống trước mặt mọi người.
Nhìn thấy nhi tử mặc dù bị thương nhẹ, nhưng người còn sống, Đoan Mộc Thanh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo chỉ cần đưa linh thạch là được.
"Tiền bối, cái này, bao, bao nhiêu linh thạch?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nói với Đoan Mộc Thanh: "Có di ngôn gì không?"
Phát giác được sát ý của Lữ Thiếu Khanh, cảm giác sợ hãi khiến Đoan Mộc Thanh suýt nữa phát điên rồi.
Hắn ta không thể nào ngờ được Lữ Thiếu Khanh lại không cần linh thạch mà là muốn giết chết hắn ta.
Hắn ta gầm thét: "Vì sao?"
Đến lúc này, cũng không sợ cái gì, không hỏi cho rõ ràng, chỉ sợ chết không nhắm mắt. Lữ Thiếu Khanh không nói chuyện, mà là nhìn thoáng qua Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ thông minh, ngầm hiểu, nói với Đoan Mộc Thanh: "Khi Đoan Mộc gia mưu đồ bí mật đối phó với Ngọc Đỉnh phái, là Lữ công tử ra tay phá giải âm mưu của các ngươi."
Phụ tử Đoan Mộc Thanh chấn kinh, lúc này cuối cùng Đoan Mộc Quần cũng hiểu lúc Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hắn ta đã hỏi có biết hắn không, hóa ra là vì cái này.
"Ngươi, ngươi."
Sau khi hiểu ra điều này, hai cha con Đoan Mộc Thanh càng thêm sợ hãi, lúc còn định nói chút gì đã, Lữ Thiếu Khanh đã không cho bọn hắn cơ hội.
Mặc Quân kiếm vung ra, kiếm quang bén nhọn bao phủ hai người, cha con Đoan Mộc Thanh sau khi hét thảm một tiếng thì biến mất trong kiếm quang, ngay cả nguyên anh cũng không cách nào trốn thoát được.
Sau khi thu thập xong phụ tử Đoan Mộc gia, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người Ô Hùng.
Ô Hùng lúc này cũng không còn thái độ ngông cuồng như trước, xem phim kinh dị rồi thì nam nhân có cường tráng mấy lúc này cũng phải sợ mất mật.
Phát giác được sát ý trong mắt Lữ Thiếu Khanh, hắn ta hoảng sợ nói: "Ta, ta và công tử không thù oán."
Đối mặt tử vong, tốc độ nói chuyện của hắn ta cực nhanh: "Cho dù ta có gọi người là tiểu bạch kiểm nhưng ta không biết thân phận của ngươi, cũng chỉ vô tình thôi."
"Ngươi, ngươi không phải nói ngươi đại độ nhất sao?" Nhan Hồng Vũ bên cạnh một lần nữa mở miệng: "Con của ngươi mạo phạm sư muội của Lữ công tử, đã bị giết rồi."
Tốt rồi, nhi tử của mình gây ra đại họa.
Dưới sự hoảng sợ Ô Hùng xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn ta có trốn nhanh đến mấy cũng không thể thoát được kiếm của Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi một kiếm giết Ô Hùng, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Ta mới không vì ngươi gọi ta tiểu bạch kiểm mà giết ngươi, càng sẽ không bởi vì ngươi nói xấu ta mà giết ngươi, ta rất đại độ."
Sau khi đám người nghe xong, trong lòng nhao nhao hô hào, tuyệt đối là vì gọi ngươi tiểu bạch kiểm, nói xấu ngươi nên mới bị ngươi hạ tử thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận