Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1854

Chương 1854
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đến lúc đó không chừng còn khiến Hồ Tuyết nghi ngờ thân phận của bọn họ.
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Tiêu Y, hỏi: "Tới chỗ đó ngươi trả tiền à?"
Mẹ nó!
Hồ Tuyết nghe vậy, ngay lập tức chỉ muốn quay đầu về phòng mình, mắt không nhìn, lòng thanh tịnh, không muốn đối diện với Lữ Thiếu Khanh.
Còn muốn tiếp tục nhổ lông hồ ly của ta?
Đến chỗ như thế đó còn muốn ta mời khách?
Ta lớn từng này, mấy trăm tuổi rồi, chưa gặp loại tiền bối nào như ngươi bao giờ đâu đấy.
"Tiền bối." Hồ Tuyết cực kỳ không tình nguyện đến chỗ của Hồ Tộc: "Hay là chúng ta đến Hổ Lâu nhé."
"Chỗ đấy đông người, tin tức được truyền ra cũng nhiều, là một nơi rất hợp với tiền bối."
"Không được, phải đi Phong Nhã Lâu." Lữ Thiếu Khanh đã hạ quyết tâm rồi.
Không vì gì khác, chỉ để ngắm hồ ly tinh nhảy múa cũng nhất định phải đi một chuyến.
Vẻ khó xử trên gương mặt Hồ Tuyết càng nhiều thêm: "Tiền bối, không thì ta chỉ đường cho ngươi vậy."
"Sao thế?" Lữ Thiếu Khanh nhìn ra sự khó xử của Hồ Tuyết: "Ngươi có nỗi khổ?"
"Thôi được, không miễn cưỡng ngươi."
Trong lòng Hồ Tuyết vui mừng, thầm nhủ, xem ra tiền bối cũng không phải kiểu người cố tình gây sự.
"Cảm ơn tiền bối thông cảm."
Lữ Thiếu Khanh thì thở dài một tiếng, độc thoại một mình: "Tới lúc đó làm ầm lên cũng không biết sẽ ra sao đâu."
"Lão cổ hủ cách ly với đời đã lâu như ta, đến lúc ấy không nhịn được đánh chết mấy tên công tử tiểu thư vương tộc thì phải làm sao?"
Đù má!
Hồ Tuyết lập tức sợ hết hồn.
Ánh mắt y không nhịn được nhìn lên Tiểu Hắc.
Lúc này Tiểu Hắc đang trèo trên người Đại Bạch, đung đưa trên cánh tay Đại Bạch như chơi xích đu.
Một bé con trắng trẻo mập mạp chừng ba bốn tuổi, trông cực kỳ dễ dương.
Nhưng dưới vẻ dễ thương lại ẩn giấu sự tàn bạo.
Một cước có thể đạp chết một vị Nguyên Anh hậu kỳ, nhỡ đâu tới lúc ấy con bé lại đột nhiên ra tay đấm chết vài người.
Chưa nói đến Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần là Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ của dòng chính vương tộc cũng đủ khiến Kỳ Thành bùng nổ.
Mình không đi theo không được.
Đi theo còn có cơ hội khuyên can, không đi theo, đợi hoạ từ trên trời rơi xuống đi.
Hay là cứ đi theo vậy, còn biết đã xảy ra chuyện gì, cho dù có phải chết cũng chết trong minh bạch mà đúng chứ?
Cuối cùng Hồ Tuyết buồn bực dẫn Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y với ba đứa nhỏ ra ngoài, một mình Kế Ngôn ở lại nhà trọ.
Sau một quãng đường thong dong bước đi, tận tình ngắm nhìn sự náo nhiệt của Kỳ Thành, đoàn người đã tới Phong Nhã Lâu.
Nhưng mà vừa đến Phong Nhã Lâu, Hồ Tuyết lại cảm giác có gì đấy bất thường: "Tiền bối, có chuyện không ổn."
Hồ Tuyết bước vào, trông thấy nơi này lại chẳng có mấy khách, y liền cảm thấy bất thường.
"Có gì bất thường?" Tiêu Y vẫn còn tò mò, nàng là người đầu tiên thắc mắc.
Tay trái nàng dắt Đại Bạch, tay phải ôm Tiểu Hắc, còn phải để ý Tiểu Bạch không thể đứng yên.
Làm con sen cho linh sủng đúng là lắm việc thật chứ.
Nhưng dù bận đến mấy cũng không ảnh hưởng gì đến lòng tò mò của nàng.
"Người quá ít." Hồ Tuyết thấp giọng nói với Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y: "Mỗi chi nhánh Phong Nhã Lâu trong Kỳ Thành đều đầy ắp người, có khi còn phải xếp hàng mới có thể vào được."
"Hôm nay thế này ngược lại càng lộ vẻ bất thường."
Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua, người tới người lui trong đại sảnh đều là hạ nhân của Phong Nhã Lâu, ai ai cũng là cô nương xinh đẹp.
Có điều trên người họ vẫn mang theo đặc trưng rõ ràng của bản thể.
Thực lực rất ảo, vừa nhìn là biết không phải do bản thân tu luyện.
Trông như đều sử dụng đan dược hoặc thủ đoạn khác để bọn họ nhanh chóng đạt đến cảnh giới có thể hoá hình.
Mà cảnh giới của những người này có lẽ cả đời cũng sẽ chỉ dừng lại ở đây, rất khó tiếp tục thăng cấp.
Đám hạ nhân qua lại trong đại sảnh như con thoi, thu dọn bàn ghế, dẹp thức ăn còn trên bàn, bày món mới lên.
Nhìn những đĩa đồ ăn còn bốc hơi nóng hổi, dường như khách hàng trước đấy mới rời đi chưa lâu.
Cảnh tượng khác thường như vậy, khiến trong lòng Hồ Tuyết lo lắng.
Bản thân y rời Kỳ Thành quá lâu, những chuyện xảy ra ở đây không liên quan đến y.
Cho nên trước mắt, y hoàn toàn không biết Phong Nhã Lâu đã xảy ra chuyện gì.
Huống chi, từ lúc đi vào đến bây giờ, vậy mà lại không có lấy một người ra tiếp đón.
Gác cửa đâu? Sai vặt đâu?
"Tiền bối, hay là chúng ta về trước đi?"
Đối diện với chuyện chưa biết, cách tốt nhất là rút lui, yên lặng theo dõi thay đổi.
"Chúng ta đến Phong Nhã Lâu khác được chứ?"
Lữ Thiếu Khanh lại không đồng ý: "Người già rồi, cũng mệt rồi, không đi được nữa, vào đây luôn đi."
Già rồi, mệt mỏi?
Sao người không nói xương cốt giòn yếu luôn đi?
Hồ Tuyết bực bội muốn thổ huyết.
Quả nhiên, cái đám làm tiền bối không ai dễ nói chuyện cả.
Trong lúc Hồ Tuyết đang phiền muộn thì trông thấy Lữ Thiếu Khanh tiến lên phía trước, thẳng tay túm lấy một tiểu cô nương rồi hỏi: "Ta ngồi ở đâu?"
Tiểu cô nương ngạc nhiên, Hồ Tuyết cũng ngạc nhiên.
Không phải chứ, ngươi tưởng người ta biết ngươi hay gì?
Đi tới chỗ này, hỏi một cách tuỳ tiện như thế, ngươi là khách quý của nơi này hả?
Lão cổ lỗ sĩ nhà ngươi lần đầu tới, ngươi có hiểu quy tắc không vậy?
Lúc Hồ Tuyết đang thầm khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, đột nhiên có một bóng người đi ra từ phía sau: "Công tử, vị trí của ngươi ở bên kia, xin mời!"
Nữ nhân mặc chiếc váy dài màu đỏ nhạt, lộ ra hai bả vai trắng như tuyết, trên tay cầm khăn tơ tằm nhẹ nhàng vung vẩy.
Đôi mắt của nàng ta như thể câu hồn đoạt phách, cười tủm tỉm nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"Bên đó hả? Được!"
Lữ Thiếu Khanh dường như đã đoán được từ trước, không hề ngạc nhiên chút nào, đi thẳng về vị trí mà nữ nhân kia chỉ.
Ở trước đại sảnh, gần như là nơi vị trí tốt nhất đã bày sẵn một chiếc bàn vuông, trên bàn có mấy món đồ nhắm, hương sắc đầy đủ.
Nữ nhân lắc lư dáng người vô cùng quyến rũ, nhưng mà lọt vào mắt Tiêu Y lại chẳng khác nào toàn thân lộ ra vẻ lẳng lơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận