Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2116: Chương 2116

Chương 2116: Chương 2116Chương 2116: Chương 2116
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Răng tóc đều bắt đầu rơi rụng, sau đó, huyết nhục khô cạn, làn da cũng rơi xuống, cơ thể bắt đầu tiêu tán.
Lại một đám quang mang nữa đánh tới, một lần nữa thôn phệ Kế Ngôn.
Cơ thể Kế Ngôn cũng bắt đầu hóa thành quang mang, như mặt trời rơi vào hắc ám, quang mang bắt đầu biến mất.
Từng tầng từng tầng tiêu tán, từng tầng từng tầng lột ra. Đột nhiên! Ngay vào thời khắc sau cùng, một mặt trời quang mang càng thêm chói lọi bộc phát ra từ trong cơ thể Kế Ngôn. “Kengfl”
Thiên hạ Thập Tam Châu, Ma giới, Yêu giới, thậm chí là ở nơi xa xôi hơn không ai biết đến cùng vang lên âm thanh kiếm minh.
Thần kiếm vang danh thiên hạ, trường kiếm bình thường không có tiếng tăm gì, lợi kiếm hoàn hảo, kiếm nát không trọn vẹn... vào thời khắc này cùng nhau phát ra tiếng kiếm minh, cùng nhau bái phục về một phía. Đám người bên này đang quan chiến liền kinh hãi. Bọn hắn thân là kiếm tu, vào thời khắc này đều đang cảm nhận được một cô kiếm ý không cách nào hình dung được.
Mênh mông, vô cùng vô tận. Kinh khủng, kinh thiên động địa.
Thần bí, quỷ thần khó lường. Cổ lão, xa xôi mênh mông. Dường như đây không phải kiếm ý có thể tồn tại trên thế gian đồng thời cũng là kiếm ý cường đại nhất, tối cao nhất. Không đợi đám người kịp phản ứng, kiếm bọn hắn đang đeo chủ động xuất hiện. Cho dù là đang cất trong trữ vật giới chỉ thời khắc này cũng chủ động xuất hiện, rời đi vỏ kiếm, xông lên trời, đứng ở không trung, chấch với vị trí của kiếp vân, giống như đang quỳ lạy tồn tại trong kiếp vân.
“Cái này, cái này.”
Đám người kinh hãi, cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng gương mặt ngạc nhiên. Mặc Quân kiếm của hắn cũng chạy lên trên, như bị mê hồn vậy.
Làm cái gì?
Tiếng kiếm minh qua đi, những bội kiếm này mới rơi xuống, trở về trong tay chủ nhân của mình.
Bọn chúng khẽ run, để lộ ra vẻ kích động.
Lữ Thiếu Khanh gõ gõ Mặc Quân kiếm, lôi Mặc Quân từ bên trong ra, dùng tay nhấc nó lên: “Làm gì? Xảy ra chuyện gì?”
Gương mặt nhỏ của Mặc Quân đỏ bừng, rất là kích động, nhưng mà nó nói không nên lời.
“Không biết, nhưng mà ta cảm thấy rất kích động.”
Lữ Thiếu Khanh búng nó một cái, mắng nó: “Không biết mà ngươi kích động cái cọng lông.”
“Mất mặt xấu hổi”
“Ngươi có biết hành vi của ngươi vừa rồi rất mất mặt không?”
Tiêu Y thấy Mặc Quân vô cùng đáng thương, không kìm được nói giúp Mặc Quân: “Nhị sư huynh, vừa rồi tất cả mọi người, không mất mặt.” Lan ngồi trên vai Tiêu Y, mắt to nháy nháy, Mặc Quân ca ca thật đáng thương.
“Muội biết cái gì?” Lữ Thiếu Khanh tức giận nói, lần này lại khảy Mặc Quân một cái: “Vừa rồi nó đứng đầu tiên nhất, dáng vẻ vô cùng đắc ý đó của ngươi còn có thể gặp người nữa sao?”
“Chẳng hề biết thế nào là kính già yêu trẻ, không có lễ phép, kiếm của sư phụ, tổ sư cùng chưởng môn đầu xếp đằng sau, ngươi không thấy sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói, lập tức nhỏ giọng, thấp giọng nói: “Sư phụ và tổ sư không nói, chưởng môn hẹp hòi như vậy, đến lúc đó lại lấy cái cớ này gây chuyện với ta, chẳng phải ta sẽ chết oan sao?”
Ngu Sưởng tức giận vô cùng, ngươi có nhỏ giọng hơn nữa thì ta cũng có thể nghe được, ngươi tưởng tai ta điếc sao? “Tiểu tử khốn kiếp!”
Ngu Sưởng bên này vừa mở miệng, Lữ Thiếu Khanh lập tức chỉ vào kiếp vân nói: “Nhìn kìa, có động tính!” Trong kiếp vân, Kế Ngôn tỉnh táo lại. Hắn ta phát hiện mình biến thành ánh sáng.
Một tia sáng màu trắng xen lần với những ánh sáng chung quanh, đủ loại màu sắc giống như nước sông từ xa phóng mạnh tới.
Kế Ngôn nhíu mày.
Đây không phải thứ hắn ta muốn.
Hắn ta là hắn ta, hắn ta không muốn nước chảy bèo trôi, càng không muốn trở thành loại tồn tại này.
Nghĩ tới đây, hắn ta ngừng lại. Trong nháy mắt, sức mạnh vô song từ phía sau mãnh liệt đánh tới.
Kế Ngôn cảm thấy giống như có vô số ngọn núi lớn trấn áp xuống, sức mạnh vô song như muốn ép hắn ta thành bánh thịt.
Đồng thời hắn ta lại cảm thấy như có vô số những bàn tay lớn đang đẩy hắn ta, muốn đẩy hắn ta tiếp tục đi lên phía trước, không cho phép dừng lại.
Càng không cho phép quay đầu. Kế Ngôn chống lại sức mạnh cường đại, đi về phía sau, ngược với dòng nước,
Nhưng mà lực cản quá lớn, cho dù bước ra một bước nhỏ cũng gần như tiêu hao hoàn toàn sức mạnh của Kế Ngôn. “Vù vù.”
Mặc dù là một tia sáng nhưng dường như Kế Ngôn cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình.
Chỉ bước ra một bước liền khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó khăn, trong đáy lòng thậm chí có một giọng nói bảo hắn ta từ bỏ. Nhưng âm thanh này chỉ vừa xuất hiện đã bị Kế Ngôn bóp chất.
Hắn ta, chưa từng từ bỏ.
Lần này, hắn ta muốn đi ngược dòng nước.
Một lần nữa giết trở về.
Hắn ta cảm thấy rất mệt mỏi, không có bất kỳ sức lực gì. Nhưng Kế Ngôn không định dừng lại nghỉ ngơi mà một lần nữa đi ngược dòng nước. Chậm rãi, kiên định bước ra bước thứ hai. Bước thư hai còn tiêu hao nhiều thời gian hơn so với bước thứ nhất.
Kế Ngôn cảm thấy thời gian như đã mười năm, trăm năm, thậm chí là ngàn năm.
Cuối cùng, hắn ta bước ra bước thứ hai.
Áp lực chung quanh càng lớn, Kế Ngôn lại một lần nữa kiên định bước ra bước thứ ba. Bước thứ tư, bước thứ năm. Kế Ngôn cũng không biết mình bước ra bao nhiêu bước, Kế Ngôn bắt đầu cảm thấy dễ dàng hơn.
Thời gian cất bước cũng trở nên ngắn hơn.
Hắn ta cảm thấy áp lực cũng dần dần giảm bớt.
Bước tiến của hắn ta dần dần tăng tốc, thời gian dần trôi qua, tỉa sáng Kế Ngôn cũng trở nên nhanh chóng hơn. Từ một tia phản quang đi ngược dòng nước, hào quang dần rực rỡ, dần dần che lấp các quang mang khác.
Mà Kế Ngôn cũng dần dần khôi phục trong lúc ngược dòng tiến lên, từ dáng vẻ lão nhân khôi phục lại dáng vẻ trẻ tuổi.
Cuối cùng, Kế Ngôn dừng lại trong quang mang, cũng rất giống như đứng trong dòng nước xiết mãnh liệt, lao nhanh gào thét trong nước sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận