Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 194 - Cháu gái ta sẽ không học cái xấu



Chương 194: Cháu gái ta sẽ không học cái xấuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Lữ Thiếu Khanh ngày xưa đã không thấy đâu mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc đang nhíu mày trầm tư.Tiêu Y đau lòng, nàng ta vẫn thích dáng vẻ lười biếng bình thường của Nhị sư huynh hơn, không thích dáng vẻ nghiêm túc của Nhị sư huynh bây giờ chút nào.Nhị sư huynh có lẽ cũng không cách nào ứng đối cục diện trước mặt.Tiêu Y nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh rơi vào cục diện như vậy trong lòng thương tâm, nàng ta không kìm được nói: “Nhị sư huynh, nếu thực sự không được, chúng ta đi trốn đi.”“Chúng ta đến nơi khác trốn, nếu không được nữa huynh theo ta về nhà ta trốn cũng được.”Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, sao giọng nói còn nghẹn ngào vậy chứ.“Muội khóc cái gì?”Đôi mắt Tiêu Y đỏ ngầu, không phủ nhận: “Nhị sư huynh, không còn cách nào nữa thì chúng ta đi thôi, trốn đi.”Lữ Thiếu Khanh càng thêm kỳ quái, bĩu môi với đề nghị này của nàng ta: “Thế nào gọi là không còn cách nào? Chẳng phải chỉ có vài người này thôi sao? Cần phải trốn sao?”Chủ yếu nhất là, không thể nào trốn được, chắc chắn chưởng môn đang nhìn chằm chằm nơi này, nếu ta dám trốn không phải sẽ bị chưởng môn một chưởng đánh thành tro à.“Thế nhưng, Nhị sư huynh, sao ban nãy huynh sầu mi khổ kiểm như vậy? không phải huynh đang lo vì những người trước mặt sao?”Nhưng, Tiêu Y nàng ta đoán sai rồi.“Ai nói ta không có cách.” Ngữ khí Lữ Thiếu Khanh xem thường, đây là cảm giác Tiêu Y quen thuộc: “Ta chỉ đang nghĩ về chuyện khác thôi.”Tiêu Y hiếu kỳ, không đau lòng nữa, vội vàng nói: “Nhị sư huynh, huynh đang suy nghĩ gì?”Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện trước mặt, hơn nữa còn khiến Nhị sư huynh có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, chắc chắn đây là chuyện lớn không tầm thường.Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng ta, cười lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay muội ở đội chấp pháp làm được gì rồi?”Mặc dù kỳ quái, tuy nhiên Tiêu Y thành thật trả lời: “Vẫn ổn, An sư huynh dạy ta rất nhiều thứ. Đám khốn kiếp trong thành kia cũng không dám tùy tiện gây chuyện nữa, Hạ Ngữ sư tỷ nói rồi, tất cả đều nhờ công lao của Nhị sư huynh. Vẫn là Nhị sư huynh lợi hại.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong càng lộ tia vui vẻ: “Đúng không, vậy muội viết một bài tâm đắc đi. À, đúng rồi, nội dung ca ngợi ta, không thể ít hơn ba ngàn chữ.”Hai mắt Tiêu Y biến thành màu đen...Tiêu Y không thể ngờ được vào lúc này lại có tai vạ từ trên trời bất ngờ rơi xuống.Rõ ràng ta có làm gì đâu.Mấy ngày nay ta đều ở dưới chân núi, đâu có đắc tội đến Nhị sư huynh.Vì sao, vì sao vẫn phải viết bài tâm đắc.Lần này Tiêu Y thật sự đau lòng.Trong lòng buồn như suối tuôn, nước mắt cũng sắp rơi xuống.Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì, ta trở về quan tâm đến Nhị sư huynh mà sao còn phải làm mấy chuyện viết bài tâm đắc này?Tiêu Y hai mắt đỏ ngầu, nước mắt lã chã, vô cùng bi phẫn nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Vì sao, Nhị sư huynh, vì sao lại như vậy?”Sao huynh nhẫn tâm đối xử với tiểu sư muội đáng yêu của huynh như vậy?Tiểu tử này, muội còn không biết vì sao à?Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cười thầm, ngoài mặt lạnh nhạt, giọng đầy nghiêm túc: “Đây là muốn tốt cho muội.”Sao Tiêu Y có thể tin được chứ, viết bài tâm đắc là hành vi tàn nhẫn vô nhân đạo: “Nhị sư huynh, tốt cho ta thì cũng không nên bắt ta viết bài tâm đắc chứ.”Trước đó may mắn lắm, vất vả lắm mới qua được cửa ải hai vạn chữ, lần này tăng thêm một chữ là sao chứ?Hơn nữa còn phải là nội dung ca ngợi huynh, ta không mắng huynh là may rồi, còn muốn phải ca ngợi huynh sao?Lần này không thể dễ dàng viết xong như lần trước rồi.Tiêu Y biết ở đây đối cứng với Lữ Thiếu Khanh sẽ không được, chỉ có thể đấu mềm, giả vờ nhõng nhẽo đáng yêu.“Nhị sư huynh, huynh tha cho ta đi, ta không muốn viết tâm đắc.”“Ta sẽ không viết tâm đắc, một chữ cũng sẽ không viết.”Lữ Thiếu Khanh không tin, nhắc nhở nàng ta: “Trước đó muội từng nói, một buổi tối có thể viết được hai chữ tâm đắc.”Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, nhắc đến, Tiêu Y càng thêm đau lòng.Huynh cũng biết ta một buổi tối mới viết được hai chữ sao?Vậy mà huynh còn bắt ta tiếp tục?Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh, cực kỳ giống tiểu muội muội phạm lỗi: “Nhị sư huynh, huynh nói đi, rốt cuộc ta đã đắc tội huynh chỗ nào.”“Huynh nói đi, ta sửa.”“Ta giống người vì muội phạm lỗi nên mới trừng phạt muội sao?” Lữ Thiếu Khanh rất bất mãn với cách nói này, rõ ràng ta là sư huynh hòa ái thân mật như vậy mà muội dám nghi ngờ ta.“Mặc dù muội giúp Hạ Ngữ sư tỷ, không cho nàng ấy xuống núi khiến ta rước phải những phiền phức này nhưng ta cũng sẽ không trách muội.”“Thật đấy, tấm lòng tốt của ta lại bị muội oan uổng như vậy, ta thật sự muốn tăng thêm cho muội một vạn chữ nữa.”Khốn nạn!Cuối cùng Tiêu Y đã hiểu ra rồi.Tiêu Y vội vàng nhận sai, vô cùng đáng thương, ấm ức tội nghiệp, nước mắt rưng rưng: “Nhị sư huynh, ta sai rồi, lúc ấy ta nên đứng bên phía huynh nói giúp huynh, bảo Hạ Ngữ sư tỷ xuống núi.”“Huynh đừng tăng thêm nữa, huynh nhìn đi, ta nhận sai rồi, số chữ có thể giảm bớt một chút được không?”Nếu buộc ta phải viết, vậy thì cố gắng giảm bớt số chữ một chút vậy.Ta thật sự quá khó khăn mà.Lữ Thiếu Khanh sờ cằm nhìn chằm chằm Tiêu Y, nhìn đến mức trong lòng Tiêu Y sợ hãi, một lúc sau mới hỏi: “Thật sự muốn giảm bớt số chữ sao?”Tiêu Y gật đầu như gà con mổ thóc: “Muốn.”“Vậy cũng được, muội giúp ta mắng những tên khốn kiếp kia một trận, đến lúc đó muội viết bài tâm đắc một ngàn chữ cho ta là được rồi. Tuy nhiên nội dung ca ngợi ta nhất định phải năm trăm chữ trở lên...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận