Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 162 - Thì ra là đào hố cho mình



Chương 162: Thì ra là đào hố cho mìnhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nói xong liền xoay người trở về phòng.Tiêu Y rất tò mò, cái này không giống phong cách của Nhị sư huynh nha, nàng đuổi theo: "Nhị sư huynh, cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?"Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn nàng: "Bằng không thì sao? Có phải muội muốn giết chết đám cháu trai của ta hay không? Tâm của muội xấu như vậy sao?"Hạ Ngữ đi theo vào, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo cảm thán.Nàng nói: "Lữ sư đệ có thể suy nghĩ cho Hiểu tỷ tỷ, ta thay nàng cảm ơn Lữ sư đệ trước."Tụ Tiên Lâu là của Phương Hiểu, vừa rồi nếu Lữ Thiếu Khanh tiếp tục náo loạn, Phương Hiểu sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào.Từ trong lời nói của Trương Tòng Long liền có thể nghe ra được, nếu Lữ Thiếu Khanh tiếp tục náo loạn, cuối cùng Trương Tòng Long sẽ giận chó đánh mèo lên người Phương Hiểu và Phương gia.Lữ Thiếu Khanh đã chiếm thượng phong, có thể tiếp tục náo loạn, tiếp tục gây khó chịu cho người Quy Nguyên Các.Nhưng hắn lại dừng lại, buông tha cho người Quy Nguyên Các, giúp đỡ Phương Hiểu.Bởi vậy có thể thấy được thái độ làm người của Lữ Thiếu Khanh.Nha đầu này thông minh, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu tỏ vẻ Hạ Ngữ nhìn lầm, hắn nói: "Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi đừng hiểu lầm. Ta sợ sư phụ ở trong này ăn hết những đồ ăn ngon."Thiều Thừa nằm không cũng trúng đạn tức giận mắng: "Hỗn trướng, ngươi dám nói bậy nữa thử xem?"Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt càng thêm kính nể.Lữ Thiếu Khanh nhìn như không biết điều, nhưng làm việc lại đáng tin cậy hơn rất nhiều người.Bất kể như thế nào, hành động này của Lữ sư đệ, không thể nghi ngờ chính là giúp Hiểu tỷ tỷ.Đồng thời Hạ Ngữ nhìn thoáng qua sư muội của mình, hi vọng sư muội có thể lĩnh ngộ mục đích mình nói những lời này.Lữ Thiếu Khanh ngay cả Trương Tòng Long cũng không sợ, hơn nữa còn có thể làm cho Trương Tòng Long phải xám xịt rời đi.Biện Nhu Nhu nếu bị Lữ Thiếu Khanh ghi hận, đến lúc đó sẽ chỉ chịu thiệt thòi nhiều hơn.Lữ Thiếu Khanh khoát tay, nói: "Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi nói những lời khen này cũng vô dụng. Nếu ngươi ăn nhiều, ta cũng sẽ mắng ngươi như vậy."Hạ Ngữ ngạc nhiên, sau đó dở khóc dở cười.Tiêu Y không nói gì nâng trán, Thiều Thừa cũng tức đến tim đập thình thịch: "Hỗn trướng, có ai nói sư tỷ như vậy không? Còn nói hươu nói vượn nữa, ta thật sự sẽ trừng trị ngươi đấy."Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Vừa rồi có cơ hội giúp Đại sư huynh xả giận tốt như vậy, bây giờ lại mắng con. Sư phụ, sẽ không phải là vì có tiểu sư muội mà không cần con và Đại sư huynh nữa chứ? Không ngờ hai chúng ta không phải đồ đệ của người."Thiều Thừa trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, ta cũng muốn ra tay, nhưng da mặt ta còn không dày như ngươi: "Người khác có thể kéo mặt xuống khi dễ hậu bối, nhưng ta không kéo được."Tiêu Y ở bên cạnh nghe xem như hiểu được.Vừa rồi phun Trương Tòng Long như vậy, mục đích là muốn giúp Đại sư huynh xả giận.Tiêu Y cười hì hì nói: "Nhị sư huynh quả nhiên rất tốt với Đại sư huynh."Lữ Thiếu Khanh kiên quyết phủ nhận: "Nói bậy, quan hệ giữa ta và hắn là kém nhất. Hắn bình thường kiêu ngạo như vậy, bị người bắt nạt không phải đáng đời sao?"Tiêu Y vẫn cười hì hì, Lữ Thiếu Khanh vừa nghe liền giả vờ.Kế Ngôn bị Thương Chính Sơ của Quy Nguyên Các bắt nạt, với thực lực hiện tại của Lữ Thiếu Khanh đúng là không làm gì được Thương Chính Sơ.Hắn chỉ có thể đến bắt nạt các đệ tử Quy Nguyên Các để trút giận cho Kế Ngôn.Hạ Ngữ ở bên cạnh nghe được, trong lòng không nhịn được cảm thán.Nhằm vào Quy Nguyên Các như thế, chủ yếu là vì giúp Kế Ngôn xả giận.Tiêu Y lại hỏi: "Nhị sư huynh, huynh cứ để bọn họ an tâm ăn uống như vậy sao?"Chẳng lẽ nhị sư huynh còn có hậu chiêu gì sao?"Làm sao? Người ta tới nơi này ăn bữa cơm mà cũng không cho sao?”Lữ Thiếu Khanh khiếp sợ nhìn sư muội của mình, cố ý khoa trương nói: "Muội ác độc như vậy sao, ngay cả ăn bữa cơm cũng không cho? Biết bặt nạt người khác như vậy sao?"Tiêu Y muốn phun hết mọi thứ trong miệng lên mặt Nhị sư huynh. Rõ ràng là ngươi đang bắt nạt người ta mà.Nhưng Tiêu Y không tin Lữ Thiếu Khanh dừng tay như vậy.Nàng hỏi: "Nhị sư huynh, cứ tính bỏ qua như vậy sao?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Nếu không thì sao? Sư phụ cũng không muốn bắt nạt bọn họ, nếu ta còn tiếp tục bắt nạt bọn họ, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười. Cho nên...""Cho nên cái gì?"Tiêu Y tò mò hỏi.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y, cười hắc hắc không ngừng."Hắc hắc!"Trái tim Tiêu Y lại lần nữa run rẩy.Lần trước Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn mình chằm chằm như thế, tám trăm chữ tâm đắc biến thành hai vạn chữ.Khiến cho nàng suýt nữa khóc lên.Trong lòng Tiêu Y rất hoảng, đối mặt với mỹ thực trước mắt, nàng lập tức thấy mồm miệng nhạt thếch, mỹ thực trước mặt không hấp dẫn tí nào, vội vàng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?”Lữ Thiếu Khanh thu lại nụ cười, lắc đầu nói: “Không có, muội đừng nghĩ nhiều.”“Ăn cái gì đi, ăn nhiều chút.”Trong lòng Tiêu Y luống cuống.Đây là bữa cuối cùng sao?“Nhị sư huynh, huynh nói thẳng đi, ta sợ!”“Sợ cái gì! Ta đâu có ăn thịt muội.”Lữ Thiếu Khanh dứt khoát không để ý tới Tiêu Y, mà cúi đầu bắt đầu ăn.Trong sân bao nhiêu người như thế, cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh là ăn đến là say sưa ngon lành.Ba người Thiều Thừa, Hạ Ngữ, Biện Nhu Nhu ăn không nhiều.Còn Tiêu Y, hoàn toàn không muốn ăn chút nào.Tiếng cười của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng hoảng hốt không thôi, vẫn không ngừng suy đoán Lữ Thiếu Khanh đang muốn làm gì.Thấp thỏm đợi mãi mới đến khi Lữ Thiếu Khanh ăn xong.Tiêu Y tiếp tục hỏi: “Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”“Huynh nói cho ta đi, huynh đừng làm ta sợ.”Lữ Thiếu Khanh cười thầm, bóng ma tâm lý của mình lớn thế cơ à? Nhưng ngoài mặt hắn tỏ vẻ kỳ quái hỏi: “Muội nói thế là có ý gì?”“Ai dọa muội? Đừng tưởng có Hạ Ngữ sư tỷ ở đây là ta không dám đánh muội nhé.”Hạ Ngữ cười thầm, nàng cũng tò mò không biết tiếp theo Lữ Thiếu Khanh sẽ đối đãi thế nào với bọn Trương Tòng Long.Hạ Ngữ không cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.“Lữ sư đệ, ngươi có thể nói cho ta biết tiếp theo ngươi định làm gì không?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngay cả sư tỷ cũng hiểu lầm ta như vậy.“Hạ Ngữ sư tỷ, ta cho rằng chúng ta đã cùng nhau kinh lịch trong bí cảnh, tỷ sẽ hiểu cách làm người của ta.”“Không ngờ tỷ lại hiểu lầm ta lớn như thế.”“Ta rất thương tâm, sau này tỷ và ta đừng gặp lại nhau nữa.”Lữ Thiếu Khanh buồn bã lắc đầu.Chậm rãi rời khỏi phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận