Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2200: Chương 2200

Chương 2200: Chương 2200Chương 2200: Chương 2200
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Với Kế Ngôn mà nói, ở đâu không quan trọng, chỉ cần có linh khí để hắn ta tiếp tục tu luyện là được rồi.
Lữ Thiếu Khanh mở miệng liên mắng: “Huynh coi ta là thần tiên à?”
“Ở cái nơi rách nát này ta đi đầu tìm linh lực cho huynh?” Kế Ngôn không quan tâm lắm: “Cho ta linh thạch.” “Cút!” Lữ Thiếu Khanh càng không khách khí.
“Nửa viên cũng không cho, huynh muốn thì tự đi mà kiếm.”
Kiếm chút linh thạch dễ lắm à?
Ta không nuôi nổi tiểu đệ ma quỷ nữa rồi, ta còn phải nuôi thêm một người sống sờ sờ như huynh nữa?
Có chân có tay, tự đi kiếm đi. Còn nữa, Kế Ngôn là Hợp Thể kỳ, có dốc toàn bộ linh thạch trong túi Lữ Thiếu Khanh ra cũng không đủ cho Kế Ngôn dùng.
Kế Ngôn nhíu mày hỏi: “Ta tu luyện thế nào?”
“Củng cố một chút cho chắc chắn đi, qua ít ngày nữa sẽ trở về.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn quanh, định tìm nơi nào đó thích hợp để bày trận.
Một trăm năm đó, trong phòng thời gian cũng thế. “Qua ít ngày?” Gia Cát Huân cười: “Một ngày của ngươi bằng mười năm à?”
“Ta rất chờ mong xem ngươi bị phản phệ thế nào.”
“Thiếu kiến thức, chỉ biết suy nghĩ linh tinh.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Tóc dài kiến thức ngắn, đồ nhà quê!” Mặc kệ Gia Cát Huần tức giận sắp chết rồi, Lữ Thiếu Khanh đã tìm được một nơi thích hợp, vừa định đi tới đó.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cách đó không xa chợt lóe lên một tia sáng, một cái túi xuất hiện giữa hư không mang theo khí tức cuồng bạo.
Đột nhiên xuất hiện một pháp khí hình cái túi, Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nói: “Khá là quen mắt.”
Kế Ngôn càng quen thuộc hơn, nhìn một lát đã nhận ra: “Túi Di Thần!”
Trước đó hắn ta bị chính túi Di Thần này dẫn tới Hàn Tinh, không ai có thể quen thuộc hơn hắn ta.
“Túi Di Thần của chó Thánh Chủ sao?”
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi: “Tên hỗn đản Mộc Vĩnh kia muốn làm gì?”
Mộc Vĩnh và Thánh chủ rất thân thiết, tựa như mặc chung một cái quần ấy.
Túi Di Thần xuất hiện ở đây khẳng định không phải đến để hoan nghênh bọn hắn. Nhưng muốn lợi dụng túi Di Thần để trục xuất bọn họ thì có vẻ suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã vượt qua Nguyên Anh kỳ từ lâu rồi, tác dụng của túi Di Thần với bọn họ cũng có hạn. Nhưng mài
Cảm nhận được khí tức từ túi Di Thần càng cuồng bạo hơn, Lữ Thiếu Khanh biến sắc, biết Mộc Vĩnh muốn làm gì.
“Mẹ nhà ngươi!”
Hắn vừa dứt lời, túi Di Thần lóe lên một cái rồi nổ tung. Âm ầm!
Tựa như thiên địa thuở sơ khai, ánh sáng nuốt sống mọi bóng tối ở nơi này, trước mắt Lữ Thiếu Khanh là một mảnh trắng xóa.
Pháp khí cấp năm tự bạo, uy lực không tính là lớn, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đầu có thể nhẹ nhõm ngăn cản được.
Nhưng mài
Khi vụ nổ qua đi, Lữ Thiếu Khanh phát hiện không gian xung quanh đã lâm vào hôn loạn.
Văn vẹo, hỗn loạn, rung chuyển.
Hư không bình tĩnh ban đầu lại lần nữa hỗn loạn.
Như một dòng sông đang chầm chậm chảy xuôi thì đột nhiên bị người ta ném một tảng đá lớn vào.
Nước sông khuấy động đục ngầu, mặt nước bọt văng tung tóe, dưới nước cuồn cuộn sóng ngầm.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy lúc này mình không khác gì một con cá trong dòng nước cuồn cuộn mãnh liệt không tài nào tìm được phương hướng.
Bị cuốn theo dòng nước, không biết phương hướng thế nào, không tài nào xác định được vị tí. Xung quanh cuồn cuộn sức mạnh vô hình co vào, mở rộng, sụp đổ.
Như sóng lớn ngập trời, lại như núi lửa bùng nổ, vô số sức mạnh quấn quít lấy nhau, va chạm vào nhau, nổ tung. Phụt!
Bên tai có tiếng hộc máu, Lữ Thiếu Khanh quay sang, thì ra là Gia Cát Huân.
Không thấy Kế Ngôn ở đâu chỉ có Gia Cát Huân sau lưng hắn.
Bị vô số sức mạnh tấn công, Gia Cát Huân không nhịu nổi mà bị thương.
Sắc mặt Gia Cát Huân rất hoảng hốt, không gian xung quanh ầm mầm sụp đổ, tựa như tận thế, đủ loại sức mạnh bắn ra.
Dù nàng ta có được thân thể Luyện Hư kỳ cũng không thể chịu nổi những sức mạnh này, thương thế đang không ngừng tăng thêm.
Xong đời rồi sao?
Gia Cát Huần hơi tuyệt vọng. Mộc Vĩnh biết khó mà đối phó được với Lữ Thiếu Khanh ,dù sao bên cạnh hắn vẫn còn một Kế Ngôn là Hợp Thể kỳ. Cho nên, hắn ta đi theo lối riêng, dẫn nổ túi Di Thần, khiến cho không gian trong này loạn lên.
Không gian loạn lưu dù là Hợp Thể kỳ cũng không khống chế nổi.
Trong bụng Gia Cát Huân đang thầm chửi Mộc Vĩnh ầm ỹ.
Ngươi quên mất là vẫn còn có ta phải không?
Sao lại ra tay hung ác như thế?
Lúc này Gia Cát Huần xem ra đã hiểu được những lời Lữ Thiếu Khanh nói.
Mộc Vĩnh tới là nhắm vào Lữ Thiếu Khanh.
Dù có vứt bỏ đệ tử dòng chính của gia tộc ẩn thế cũng phải nhắm vào Lữ Thiếu Khanh, rốt cuộc hai người có thâm cừu đại hận gì mà đáng để Mộc Vĩnh làm như vậy? Sức mạnh xung quanh không ngừng nổ tung, như vô số cánh tay túm chặt lấy mình mà kéo qua kéo lại, Gia Cát Huân cảm thấy mình sẽ không kiên trì được bao lầu nữa sớm muộn gì cũng sẽ bị những sức mạnh này xé thành từng mảnh nhỏ. Phụt!
Rắc rắc!
Tiếng vang rất nhỏ nhưng Gia Cát Huân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thân thể đông cứng lại, xương cốt trong người gãy nát, cơ thể đã tới cực hạn. Gia Cát Huân nhắm mắt lại. Được rồi, cứ vậy đi.
Nhưng trong nội tâm nàng ta ít nhiều cảm thấy may mắn có thể thoát khỏi tên hỗn đản nhân loại Lữ Thiếu Khanh này. Nàng vẫn còn phân thân ở Hàn Tinh, có thể trùng sinh. Ngươi cứ chờ đó cho tai
Gia Cát Huân hạ quyết tâm, cả ngươi và Mộc Vĩnh ta đầu phải tính sổ.
Vào đúng lúc này Gia Cát Huân chợt cảm thấy nhẹ nhõm, áp lực xung quanh đã biến mất.
Gia Cát Huân tò mò mở mắt, mới kinh ngạc phát hiện là Lữ Thiếu Khanh đang bảo vệ mình sau lưng.
Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt nàng ta, một người giữ ải vạn người khó qua, đón nhận tất cả sức mạnh đang vọt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận