Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1864

Chương 1864
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hắn ta cũng biết phải nắm chắc cơ hội, bằng không thì sẽ không vào lần đầu tiên gặp Lữ Thiếu Khanh quả quyết ôm đùi Lữ Thiếu Khanh, thuyết phục Lữ Thiếu Khanh đồng ý dẫn hắn ta đến Kỳ thành.
Hiện tại trước mắt lại có một cái cơ hội, Hồ Tuyết chỉ suy nghĩ sơ đã lập tức đưa ra quyết định.
Hắn ta quả quyết nhìn thẳng Hồ Yên, cười gật đầu: “Không sai, Mộc Vĩnh tiền bối nói đều là thật.”
“Hơn nữa.” Dừng lại một chút, hắn ta cảm thấy để gia tăng sức thuyết phục, hắn ta còn nói: “Mộc Vĩnh tiền bối từng gặp được con lông lá màu đỏ kia, đồng thời từng giao thủ đả thương hắn.”
Lời này vừa nói ra, những người ngồi đây đều sợ hãi.
“Cái gì?”
“Thật chứ?”
“Nói đùa sao?”
“Đả thương con lông lá màu đỏ kia?”
“Hắn có lợi hại như vậy sao?”
Con lông lá màu đỏ kia đã trở thành ác mộng của tộc Tẩu Thú, bọn hắn nằm mơ cũng muốn giết hắn ta.
Giờ đột nhiên nghe thấy Lữ Thiếu Khanh thế mà từng giao thủ với hắn ta, chấn động dẫn tới không cần nghĩ cũng có thể biết.
Vương Sí lập tức đứng lên, Vương Sí kêu to: “Không thể nào!”
Âm thanh như mãnh hổ gào thét, giống như một con mãnh hổ hạ sơn, khí tức của vua rừng rậm chấn nhiếp toàn trường.
Tất cả mọi người an tĩnh lại, nhìn qua Vương Sí.
Vương Sí lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, cười lạnh một tiếng: “Bằng thực lực của ngươi không thể nào đánh thắng được con lông lá màu đỏ kia.”
“Con lông lá màu đỏ kia kia nghe nói đã là Hóa Thần trung kỳ, ngay cả ta gặp hắn cũng không dám nói chắc chắn thủ thắng, ngươi gặp hắn, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát.”
Lời này vừa nói ra, mọi người như có điều suy nghĩ, âm thầm gật đầu.
Vừa rồi Vương Sí và Lữ Thiếu Khanh từng giao thủ với nhau, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, thực lực cực kỳ yếu ớt.
Con lông lá màu đỏ kia chính là một kẻ yêu nghiệt đấy.
Hắn ta đối phó cao thủ tộc Tẩu Thú, có ai thực lực không mạnh hơn hắn ta chứ?
Kết quả thì sao, bị hắn ta đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Hồ Yên cũng mang theo ánh mắt hoài nghi dò xét Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng thản nhiên nói: “Ta không tin ngươi có thể đánh được hắn.”
Hồ Mị cười lạnh, khinh bỉ nhìn qua Hồ Tuyết: “Vì về Hồ tộc, mấy lời nói láo này mà cũng nói ra được à?”
Hồ Tuyết cũng kịp phản ứng, hắn ta không nên nói loại lời này.
Hết thảy những gì Lữ Thiếu Khanh nói cũng không có chứng cứ thực chất, nói miệng không bằng chứng sẽ không ai tin.
Không xong rồi.
Trong lòng Hồ Tuyết hối hận, rất muốn tự tát mình vài tát, lắm miệng làm gì vậy?
Vẽ rắn thêm chân.
Vương Sí chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, cài cái mũ: “Lừa đảo!”
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lữ Thiếu Khanh không nhanh không chậm cầm một hạt linh đậu sau đó ném vào trong miệng nhàn nhã hài lòng.
Dáng vẻ nhàn nhã của Lữ Thiếu Khanh khiến Vương Sí căm tức hơn.
Dám không nhìn mình?
Vương Sí một lần nữa thét lên một tiếng: “Thật can đảm, dám ở đây giả danh lừa bịp, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.”
“Ngươi mèo kêu cái gì?” Lữ Thiếu Khanh lườm Vương Sí một chút, không để hắn ta vào trong mắt: “Quả nhiên là một con mèo con, không hề có chút nhẫn nại gì cả.”
“Ngươi nói ai là mèo con?”
Vương Sí sát khí tăng vọt, hắn ta phẫn nộ muốn dứt khoát ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà...
Đám người chỉ cảm thấy bóng người trước mắt lóe lên, Lữ Thiếu Khanh đi tới sau lưng Hồ Yên.
Vương Sí lập tức tiến thối lưỡng nan.
“Vô sỉ.” Nguyên Tuần lông tóc màu trắng dựng lên, vỗ bàn quát: “Trốn sau lưng nữ nhân thì tính là anh hùng hảo hán gì?”
Đám người nhao nhao ném sang ánh mắt khinh bỉ.
Ngay cả Hồ Tuyết cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Quá mất mặt.
Trốn sau lưng nữ nhân, vậy mà hắn cũng làm ra được.
Hồ Yên quay đầu nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trên mặt dường như hơi run rẩy.
Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân như vậy.
Lữ Thiếu Khanh cười một tiếng với Hồ Yên: “Ta sợ ta xuất thủ sẽ đánh chết hắn.”
Trên mặt Hồ Yên càng run rẩy lợi hại hơn.
Không biết xấu hổ, loại lời này cũng dám nói?
“Đi ra!” Hồ Yên lạnh lùng nói.
“Đừng mà.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Ngươi không bảo vệ ta, cũng phải bảo hộ hắn, đúng không nào? Ngươi tránh ra, ta sợ thật sự sẽ đánh chết hắn.”
Hồ Yên dứt khoát đứng ở một bên, để Lữ Thiếu Khanh bại lộ trước mắt Vương Sí.
“Nhận lấy cái chết!”
Vương Sí thấy thế, trong nháy mắt xuất thủ.
Lữ Thiếu Khanh như bóng với hình tiếp tục đứng sau lưng Hồ Yên, nói thẳng: “Bảo hộ ta.”
“Phụt!”
Hồ Yên cảm thấy mình như bị dính keo dán chó, làm thế nào cũng không dứt ra được.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Ngươi còn đi theo ta, đừng trách ta không khách khí.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không phải chứ, ta ngàn dặm xa xôi mang người tới tìm ngươi, ngươi không bảo vệ ta?”
“Uổng cho Hồ Tuyết còn nói ngươi chẳng những xinh đẹp, người còn tốt, nhanh, bảo hộ ta, đến lúc đó ta chính là người của ngươi.”
“Lừa đảo, tránh ra, ta muốn xem thử ngươi có thật sự đánh thắng được con lông lá màu đỏ kia không.” Vương Sí gầm thét, hắn ta giờ đang khó chịu đến mức muốn thổ huyết.
Cảm giác tiến thoái lưỡng nan quá khó chấp nhận.
Biểu cảm của Hồ Yên không có gì thay đổi, trong lòng lại bỗng nhiên hưng phấn lên, nàng ta nhìn lướt qua đại Bạch và tiểu Bạch: “Lời ngươi nói là thật?”
“Nói nhảm, ngươi cho rằng ta đỗi trời đỗi đất, đối nghịch với bọn hắn, dựa vào cái gì?”
“Đầu quân cho con mèo con, chó con bất lịch sự kia còn chẳng bằng đầu quân cho hồ ly tinh xinh đẹp ngươi.”
Hồ Yên nghe vậy, nở nụ cười: “Như thế rất tốt, ta đại diện Hồ tộc hoan nghênh ngươi.”
Chuyển biến đột ngột khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ vài câu đã ôm đùi Hồ tộc rồi?
Hồ Yên trúng mỹ nam kế?
Mà Vương Sí cùng Nguyên Tuần lại biến sắc.
Vương Sí hét lớn, khí tức tràn ngập, chấn động đại sảnh: “Hồ Yên, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn che chở cái tên lừa đảo này sao?”
Nguyên Tuần cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Hồ Yên, khí tức trong người cũng đang tràn ngập ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận