Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 842 - Ta ghét nhất người mặc quần áo màu trắng



Chương 842: Ta ghét nhất người mặc quần áo màu trắngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Bốp!"Loan Thụy ngây ngẩn cả người.Câu Khiên và Câu Tô hoảng sợ, sau đó không hẹn mà cùng run lẩy bẩy.Trong lòng kêu rên, tên này rốt cuộc có lai lịch gì? Hắn lại dám đối đãi với sứ giả Thánh Địa như vậy, chán sống rồi sao?"Ngươi..." Loan Thụy phẫn nộ muốn giãy dụa, nhưng hắn ta đã bị Lữ Thiếu Khanh giam cầm, lúc này hắn ta bị thương, còn không bằng một phàm nhân."Đừng nhúc nhích!" Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói một câu, sau đó lại tát vào mặt Loan Thụy.Hai bên mặt sưng lên, khiến Loan Thụy nói chuyện đều có chút mơ hồ không rõ: "Ngươi, ngươi biết ta là ai sao?"Loan Thụy phẫn nộ rít gào, quần áo màu trắng dính đầy bụi đất, càng chật vật.Lữ Thiếu Khanh tuyệt không để ý, nụ cười không thay đổi: "Ngươi còn không nhận rõ tình cảnh của mình sao? Nếu ngươi không ngoan ngoãn phối hợp, ngươi có tin ta sẽ giết ngươi hay không? Giết ngươi, rút linh hồn của ngươi cũng có thể có được đáp án ta muốn."Trong lòng Loan Thụy phát lạnh, Lữ Thiếu Khanh tươi cười vui vẻ vào trong mắt hắn ta lại giống như ác ma.Trong lòng hắn ta vô cùng hối hận, sớm biết người này khủng bố như vậy mình không nên xen vào mới đúng.Câu gia chết tiệt, rốt cuộc là trêu chọc trúng gia hỏa như vậy ở nơi nào."Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Loan Thụy hỏi theo bản năng, hắn ta rất muốn biết, Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc có lai lịch gì mà dám đối xử với sứ giả Thánh Địa là hắn ta như vậy.Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên thu hồi nụ cười, lại tát một cái: "Bốp!""Ai cho ngươi mặt mũi ấy? Ai cho phép ngươi hỏi ta?"Phụ tử Câu Khiên bên cạnh nhìn đến phát khóc.Tên này thật hung ác.Đồng thời Câu Khiên còn cho nhi tử của mình một ánh mắt trách cứ, rốt cuộc ngươi trêu chọc trúng tên đáng sợ này ở đâu vậy?Câu Tô rất oan uổng, chết tiệt.Nếu ta biết người này đáng sợ như vậy, lúc ấy ta hẳn là cung kính kính, khách khí cung phụng hắn như phụ thân mới đúng.Từ nãy đến giờ mới được bao lâu, Loan Thụy đã ăn đến ba bạt tai, người đều tê dại.Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta tát như vậy, mặt mũi này đã không còn chút nào rồi."Mau nói đi, những mỹ nữ này ngươi vẽ vào làm gì? Vòng tròn và dấu gạch chéo trên đó có ý nghĩa gì?"Trong một trăm thiếu nữ xinh đẹp trong tập tranh, chỉ có ba người trên bức họa vẽ một vòng tròn, những người khác tất cả đều là vẽ một dấu gạch chéo.Loan Thụy không dễ dàng khuất phục như vậy, hắn ta không ngốc.Nhìn bộ dáng Lữ Thiếu Khanh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn ta.Thay vì như vậy, chi bằng kiên cường một chút."Hừ, cho dù ta nói, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta." Loan Thụy rất kiên cường: "Ngươi dứt khoát giết ta đi."Lữ Thiếu Khanh âm thầm nhíu mày, người này còn chưa bị đánh đủ sao?Hắn giơ tay lên, Loan Thụy theo bản năng tránh né một chút.Lữ Thiếu Khanh hài lòng, sau đó mới cười nói: "Như vậy đi, ta đồng ý với ngươi, ngươi nói cho ta đáp án, ta sẽ thả ngươi ra. Ta có thể lấy đạo tâm thề..."Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại lấy đạo tâm ra thề.Cách nhìn của Loan Thụy về hắn thay đổi hẳn, không phải ai cũng có cái quyết đoán này.Đồng thời, hắn ta cũng nghi hoặc, vì sao Lữ Thiếu Khanh lại để ý tới tập tranh này như thế?Đây chỉ là một thứ đạo cụ hắn ta thắng được từ đám công tử ca mà thôi.Theo bản năng, Loan Thụy hỏi: “Ngươi, trên đó có người quen của ngươi sao?”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh nhảy lên một cái, không nói gì, lại tặng thêm cho cái tát nữa.Chát!Lữ Thiếu Khanh hung ác nói: “Còn dám hỏi nữa không?”“Mau nói. Nếu không sẽ giết ngươi!”Thấy Lữ Thiếu Khanh hung ác thế, dù có nổi giận hai mắt phun lửa, Loan Thụy vẫn phải cúi đầu.Nếu đã phát thề, với hắn ta, đây là một cơ hội sống.Hắn ta nghiến chặt răng trả lời: “Một trăm nữ hài trên này là ứng cử viên cho vị trí Thánh Nữ.”“Thánh địa sẽ chọn ra Đệ Nhất, Đệ Nhị, Đệ Tam Thánh nữ sau này sẽ cùng ba vị Thánh tử dẫn dắt Thánh tộc đánh về tổ tinh.”“Bàn cược trên kia là ta đang đánh cược với người khác xem ai sẽ trở thành Thánh Nữ, ai sẽ bị đào thài.”Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Nếu bị đào thải thì sẽ thế nào?”Loan Thụy không chút do dự, thành thật trả lời: “Nếu bị đào thải, may mắn thì có thể sống sót, nếu không đương nhiên sẽ chết.”“Trong Tuyệt Phách Liệt Uyên nguy hiểm trùng điệp, nếu không qua được, tử vong là chuyện rất bình thường.”Lữ Thiếu Khanh nghe xong, nhịn không được mà mắng: “Mẹ nó!”“Họ đều vào trong đó rồi à? Phải đợi bao lâu bên trong?”Trong lòng Loan Thụy càng chắc chắn trong đó có người quen của Lữ Thiếu Khanh.Hừ. Nói khong chừng còn là nhân tình nữa.Ta chúc cho người ngươi quen trong đó đã chết rồi.Loan Thụy âm thầm nguyền rủa một cách hung tợn.Đồng thời, hắn ta ngoan ngoãn trả lời:“Vào trong đó cả rồi, họ cần ở trong đó hai năm, tranh cướp cơ duyên, sau khi chém giết lẫn nhau, ba người đi ra đầu tiên sẽ trở thành Thánh Nữ của Thánh địa.”Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm Loan Thụy một cách đầy ác ý.Cho dù là Loan Thụy cũng bị ánh mắt này của Lữ Thiếu Khanh dọa cho rụt cả tim lại.Lữ Thiếu Khanh lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, biết được mấy cô bé này đã đi vào được hơn một năm, tám tháng sau có thể ra ngoài.Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, nhìn chằm chằm Loạn Thụy đầy ác ý.Loan Thụy cũng cố gắng giãy dụa đứng lên, đối diện với Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta không sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ ra tay với mình, đã dùng đạo tâm để thề, sẽ không ai dám làm bậy.Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười một tiếng: “Ngươi nghĩ xa rồi.”Loan Thụy thấy thế lại càng thẩ lỏng, tính cách cuồng ngạo bên trong lại lần nữa thò mặt ra.Ngươi không dám giết ta, vậy ta sẽ dọa ngươi.“Hừ, ta sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay, sau này tất có hậu báo.”“Thánh địa và Loan gia sẽ nhớ kỹ ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận