Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 514 - Kiếm mạnh nhất (tt)



Chương 514: Kiếm mạnh nhất (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLãnh Dược Xuyên đã không còn hơi thở từ lâu, giống như một con búp bê vải rách nát, bay tự do trong cơn lốc linh lực, cơ thể gã bị xé nát, huyết nhục tung toé."A!"Lãnh Dược Xuyên là đồ đệ của Hồng Mạch, tình cảm giữa hai người rất là sâu nặng. Hiện giờ đồ đệ chết thì không nói, thi thể còn bị Lữ Thiếu Khanh lợi dụng, làm ông ta tự tay xé nát thi thể của đồ đệ mình.Mặc dù ý chí của Hồng Mạch sắt đá đến mức nào, thời khắc này cũng không thể không bị đả kích.Ông ta không thể bình tĩnh nổi nữa, lửa giận không thể ức chế, bùng nổ như một ngọn núi lửa, lửa giận không ngừng phun trào đang không ngừng xâm chiếm lý trí của ông ta.Hắn chỉ muốn lập tức trút ngọn lửa phẫn nộ đang cháy trong người ra ngoài, làm thế giới này bị đốt sạch.Như thế này còn chưa hết, một luồng thần thức khổng lồ giống như độc xà ẩn núp trong bóng đêm, hung hăng xông tới, cắn vào Hồng Mạch."Phốc!"Hồng Mạch không phòng ngự phun một ngụm máu tươi.Đương nhiên người khởi xướng là Lữ Thiếu Khanh cũng không chịu nổi, hắn cũng phun một ngụm máu ra ngoài.Nhưng ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh trốn ở đằng xa sáng quắc, hắn cười ha hả: "Lão già kia, thế nào? Có dễ chịu hay không?"Hồng Mạch thấy đầu sỏ của việc này là Lữ Thiếu Khanh còn đang không ngừng khiêu khích mình, một tia lý trí cuối cùng hoàn toàn biến mất.Rốt cuộc Hồng Mạch cũng không bình tĩnh được nữa, ông ta muốn đối phó với Lữ Thiếu Khanh, lại quên rằng đòn tấn công của Kế Ngôn đã tới trước mặt mình.Hồng Mạch không thể chuyên tâm đối phó với đòn tấn công của Kế Ngôn, bắt đầu kêu gào thảm thiết."A!"Kiếm quang của Kế Ngôn cắn nuốt ông ta, kiếm quang khủng khiếp xé nát cơ thể của ông ta, kiếm ý sắc bén cắn nuốt huyết nhục, đánh nát xương cốt của ông ta.Cơ thể của Hồng Mạch tan rã trong kiếm quang, Hồng Mạch dốc hết toàn lực ngăn cản.Nhưng ông ta hoảng sợ phát hiện, ông ta đã phỏng đoán sai thực lực của Kế Ngôn, hoặc nói đúng ra là đoán sai uy lực kiếm ý của Kế Ngôn.Kiếm quang có được kiếm ý sắc bén hệt như thần khí viễn cổ, Hồng Mạch dốc hết sức lực ngăn cản, nhưng trước kiếm ý của Kế Ngôn thì chuyện này chỉ là phí công, không có một chút tác dụng nào.Sau cùng, Hồng Mạch kêu thảm thiết liên tục, cơ thể hoàn toàn biến mất trong kiếm quang.Kiếm quang vạn trượng rơi trên mặt đất, giống như chém đất đai ra làm hai, tạo thành một khe hở khổng lồ sâu không thấy đáy, khói đặc cuồn cuộn bay lên, đá vụn to nhỏ bay tứ tung, tất cả mọi thứ bị hủy diệt trong một kiếm này.Bên trong khói đặc cuồn cuộn, một ngôi sao băng xẹt qua.Nguyên Anh của Hồng Mạch hoảng sợ không thôi, ông ta đã tu hành hai ba trăm năm, không thể nào ngờ mình lại ngã xuống ở đây.Một kiếm khủng khiếp này thế mà hoàn toàn hủy diệt cơ thể của ông ta.Hãy đợi đấy, trên mặt Nguyên Anh của Hồng Mạch tràn ngập oán hận, thầm thề ở trong lòng, thù này tất báo.Trong làn khói đặc, Hồng Mạch không nói hai lời, tức tốc bỏ trốn khỏi nơi này.Nhưng mà điều Hồng Mạch không phát hiện là, một bóng đáng màu đen hiện lên trong làn khói đặc.Ở ngoài ngàn dặm, khí tức kinh khủng quét ngang, sau cùng mọi thứ khôi phục bình tĩnh.Khói đặc tan mất, Lữ Thiếu Khanh thuấn di, đi tới bên cạnh Kế Ngôn."Chết chưa?"Sắc mặt Kế Ngôn tái nhợt, hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, cảm thấy khó hiểu: "Màu đen?"Nguyên Anh của người khác toàn là màu hồng nhạt, giống như trẻ sơ sinh mới ra đời.Nguyên Anh của ngươi thì đen thui, ngay cả Nguyên Anh cũng phải khác người mới chịu à?Mặc dù có khói đặc cuồn cuộn, nhưng Kế Ngôn thấy rất rõ ràng.Ánh sáng màu đen, Nguyên Anh màu đen.Kế Ngôn tin chắc rằng trên đời này chỉ có một người như thế mà thôi"Có phải huynh có thành kiến với màu đen hay không?" Lữ Thiếu Khanh hỏi một cách hung dữ.Kế Ngôn im lặng một hồi, mới mở miệng: "Màu đen, rất tốt."Cuối cùng Kế Ngôn cũng hiểu vì sao sư đệ của mình có thể hấp thu tất cả năng lượng của một tên Nguyên Anh trong khoảng thời gian ngắn rồi.Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Câm miệng, huynh dám nói ra ngoài, ta sẽ đào hầm chôn huynh ngay bây giờ.""Ha ha "Kế Ngôn cười rộ lên, nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt có vài phần tự đắc: "Bây giờ ta đã là Nguyên Anh tầng ba rồi.""Giờ huynh bị thương đấy." Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh bất thiện, quơ quơ trường kiếm Mặc Quân: "Ta sẽ chém huynh ngay bây giờ.""Đệ có thể thử xem." Kế Ngôn không lo lắng chút nào, ngược lại chiến ý còn thiêu đốt: "Ta cũng rất muốn biết màu đen lợi hại đến mức nào."Thật không hổ là sư đệ mình, cái gì cũng phải đặc biệt.Khó trách trước kia muốn xem Nguyên Anh của ta, hóa ra từ đó đã vậy rồi.Còn lý do vì sao lại hình thành, Kế Ngôn đoán là do động thiên hung địa.Còn việc nó có gây nguy hiểm cho Lữ Thiếu Khanh hay không, Kế Ngôn không lo lắng.Người có bản lĩnh làm sư đệ mình chịu thiệt còn chưa sinh ra.Hắn ta có thể chèn ép Lữ Thiếu Khanh, cũng là vì thực lực của hắn ta rất mạnh.Mình còn phải cố gắng hơn nữa.Không thể thua sư đệ được.ánh mắt Kế Ngôn hết sức kiên định.Lữ Thiếu Khanh thấy Kế Ngôn còn dám nhắc tới chuyện này, tức giận đến mắng to liên tục: "Còn nói nữa hả? Đồ khốn nạn, sớm biết vậy thì vừa rồi ta không nên cứu huynh, để cho tên kia đánh chết huynh cho rồi."Hồng Mạch quá mạnh, mặc dù Kế Ngôn dốc hết toàn bộ thực lực cũng không thể nào đánh thắng được.Kiếm cuối cùng đó, nếu không có Lữ Thiếu Khanh quấy nhiễu, tuyệt đối không thể đánh bại Hồng Mạch.Có điều, đây là ngầm hiểu giữa hai người, đối mặt với đối thủ cường đại, không cần nhiều lời, tâm hữu linh tê, mỗi người tự biết mình nên làm gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận