Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1221: Ta đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào nữa? (tt)

Chương 1221: Ta đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào nữa? (tt)Chương 1221: Ta đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào nữa? (tt)
Lữ Thiếu Khanh không để ý điểm ấy, đối với hắn mà nói, tới gần Tương Tỉ Tiên, có thể làm cho cảm giác an toàn của hắn tăng mạnh.
Lữ Thiếu Khanh ngoài mạnh trong yếu quát: "Ta cũng đã nói xin lỗi, người còn muốn thế nào nữa?"
Vô sỉ như vậy, vẫn là lần đầu tiên Tương Quỳ nghe thấy.
Ông ta càng nổi giận hơn, thổi râu ria quát: "Tiểu tử, kẻ da mặt dày giống như ngươi vẫn là lần đầu tiên ta được gặp đấy."
"Hôm nay, ta nhất định phải thu thập ngươi."
"Cái gì?'Lữ Thiếu Khanh cứng cổ hô: "Vừa mới nói xong sẽ bình tĩnh nói chuyện đấy? Đây chính là phương thức bình tĩnh nói chuyện của người đấy à?"
Lữ Thiếu Khanh cứng cổ, như một đứa trẻ quật cường khiến nộ khí trong lòng Tương Quỳ từ từ ứa ra.
Thật sự muốn tóm lấy hắn đánh cho chết.
Tiêu Y ở bên cạnh nhìn thấy mặt mũi Tương Quỳ tràn đầy âm trầm, dáng vẻ nghiến răng khiến trong nội tâm nàng bội phục vạn phần.
Đúng là Nhị sư huynh mà.
Cho dù là Hóa Thần, cũng có thể chọc cho tức giận tới mức nghiến răng.
Nhưng mà, Tiêu Y rất hiếu kì.
Nhị sư huynh không phải rất sợ Hóa Thần sao?
Vì sao hiện tại lại làm như vậy chứ? Chọc Hóa Thần tức giận tới mức giơ chân, đến lúc đó một bàn tay giáng xuống thì sẽ chẳng còn lại chút cặn bã đấy.
Tiêu Y nhìn về phía Kế Ngôn bên cạnh, lại phát hiện Kế Ngôn khoanh tay đứng ở bên cạnh, đang nhắm mắt dưỡng thần, không chút để ý đến đoạn hội thoại trước mặt.
Tiêu Y trong lòng bội phục, Đại sư huynh của mình thật bình tĩnh, không để Hóa Thần vào trong mắt.
Tiêu Y cẩn thận xích lại gần bên người Kế Ngôn, thấp giọng hỏi: "Đại sư huynh, dáng vẻ này của Nhị sư huynh, không sao chứ?”
"Có thể có chuyện gì?" Kế Ngôn mở †o mắt nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh và Tương Quỳ, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Muội có từng thấy có bao giờ đệ ấy làm chuyện gì mà không nắm chắc không?"
Tiêu Y nghĩ cũng phải, dựa theo tính cách của Nhị sư huynh, nếu như không năm chắc thì sẽ không tới nơi này, càng không dám khiêu chiến một vị Hóa Thần giống như vậy.
"Nhị sư huynh có bài tẩy gì sao?" Tiêu Y không hiểu, thấp giọng hỏi: "Chọc giận một vị Hóa Thần như vậy không phải cách làm sáng suốt nhỉ?"
"Đây là thăm dò. Kế Ngôn nhàn nhạt trả lời một câu.
Tiêu Y bừng tỉnh đại ngộ.
Đây là đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Tương Quỳ, thăm dò Tương Quỳ sẽ có thể tha thứ cho hắn đến đó mức nào.
Cho dù là Tương T¡ Tiên hay Dận Khuyết đều nói bọn hắn là người đặc biệt, là người Tương Quỳ muốn gặp.
Nhưng rốt cuộc là có gì đặc biệt, tại sao Tương Quỳ muốn gặp bọn họ, có ý nghĩ gì với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết.
Hơn nữa, bọn họ như những đứa trẻ đang vào nhà người khác nhưng không biết thái độ chủ nhân trong nhà này với bọn họ là tốt hay xấu.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh đang thử thăm dò, thử thăm dò độ tha thứ của Tương Quỳ đối với bọn họ.
Lữ Thiếu Khanh càng thăm dò càng có thêm tự tin, càng yên tâm hơn.
Trước mắt xem ra, Tương Quỳ vẫn tạm thời an toàn.
Tương Quỳ bên này bị tức đến mức giậm chân, nếu đổi lại người khác, ông ta đã sớm đập một bàn tay xuống, không đánh chết cũng phải đánh cho tàn phế rồi nói sau.
Nhưng mà, ông ta không thể.
Xem quẻ mấy trăm năm, lần đầu tiên gặp quẻ tượng có hi vọng chứ không phải loại que tượng khiến cho người ta tuyệt vọng đến sụp đổ như trước kia.
Cho dù như thế nào, ông ta nhất định phải tóm chặt lấy niềm hi vọng này.
Trước mắt, ba người này là niềm hi Vọng.
Cho nên, ông ta nhịn.
"Ngươi có đang thật sự bình tĩnh nói chuyện?'Tương Quỳ cười lạnh: "Vậy được, ta sẽ thật sự bình tính nói chuyện với ngươi."
"Ngươi giết nhiều Linh thú của ta như vậy, khoản nợ này, chúng ta cũng phải bình tĩnh tính toán."
Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Không thể nào, chuyện này mà người cũng muốn so đo? Ta đã nói xin lỗi rồi mà."
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh mặt mày sửng sốt, dáng vẻ khó có thể tin, Tương Quỳ càng muốn đánh người hơn.
Ngươi ăn Linh thú của ta, ta tính nợ nần với ngươi mà còn giống như ta đang làm sai?
"Ngươi ăn Linh thú của ta, ta không tìm ngươi tính nợ, chẳng lẽ lại ta còn phải cảm tạ ngươi làm việc tốt?"
Vẻ mặt kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh biến thành ghét bỏ cùng khinh bỉ: "Hẹp hòi! Ta chưa thấy Hóa Thần nào hẹp hòi như vậy."
Hẹp, hẹp hòi?
Tương Quỳ bị tức đến mức suýt nữa bị phá vỡ phòng bị, một lần nữa muốn một bàn tay đánh chết Lữ Thiếu Khanh trước mắt.
Tương Quỳ cả giận nói: "Bất kể như thế nào, ngươi ăn Linh thú của ta, hôm nay ta phải tính toán rõ ràng với ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn bị phạt như thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, làm ra tư thái phòng bị: "Ai từng nếm Linh thú đều phải bị người thu thập sao?"
"Không sail"
Tương Quỳ nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm đắc ý, sợ rồi sao?
Hừ, ta không tin hôm nay không thu thập được ngươi.
Nếu không thu thập ngươi một trận thì tiếp theo sao có thể nói chuyện được chứ? Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Ta không ăn."
Sau đó còn chỉ vào Tương Tỉ Tiên nói: "Nàng ăn!"
"Người nhìn đi, trong tay nàng còn có một cái đùi gà..."
Nụ cười Tương Quỳ trên mặt đông cứng lại...
Tương Ti Tiên cúi đầu nhìn đùi gà trong tay mình, nhanh chóng ném nó sang một bên.
Nàng ta đã không còn gì để nói.
Mình lại bị tính kế sao?
Tương Quỳ cũng buồn bực không thôi, ông ta càng thêm khẳng định Lữ Thiếu Khanh là một người như thế nào.
Giảo hoạt!
Tiểu hồ ly giảo hoạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận