Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 492 - Ăn linh đậu mà ta còn phải tự lột



Chương 492: : Ăn linh đậu mà ta còn phải tự lộtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmBên này Nhan Hồng Vũ đang thầm chửi thề, Lữ Thiếu Khanh chú ý đến ánh mắt nàng ta, sờ cằm, nói với Nhan Hồng Vũ: “Cô nương à, ta cảm thấy hình như ngươi đang thầm mắng ta đấy.”Ta không đánh được ngươi, ta còn không thể mắng ngươi một chút sao?Nhan Hồng Vũ không thừa nhận: “Công tử, ngươi nói đùa rồi.”“Tới đây, giúp ta lột linh đậu.”Nhan Hồng Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.Ngươi cũng không phải Cảnh Dương công tử, nếu như ngươi là Cảnh Dương công tử, không cần ngươi nói ta sẽ chủ động lột.Giúp Lữ Thiếu Khanh lột linh đậu, nàng ta không làm được.Dù Lữ Thiếu Khanh cũng là ân nhân của Nhan gia nàng ta.Nhưng nàng ta vẫn không làm được, không còn cách nào khác, tính cách của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta thực sự không thể nào có cảm tình.Vất vả lắm mới có được một chút xíu cảm tình thì trong nháy mắt đã bị tiêu hao hết hầu như chẳng còn gì, sau đó càm giảm về số âm.Nhan Hồng Tân xung phong nhận việc: “Công tử, ta giúp ngươi.”“Đi sang một bên.” Lữ Thiếu Khanh tức giận.Sau đó hắn lại mắng tiểu Hồng: “Tên vô dụng, hai cái cánh vô dụng của ngươi chặt đi làm cánh chim nướng là được rồi đấy.”Tiểu Hồng vô cùng cảnh giác, lập tức ngậm lấy hai hạt linh đậu bay lên phía trên đình nghỉ mát.Nhan Hồng Vũ không đành lòng nhìn tiếp, ngay cả sủng vật của mình cũng bắt nạt, quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì.Lữ Thiếu Khanh ở đây bóc linh đậu, Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân và cả Giả Tôn ở đây chờ tin tức Kế Ngôn.Bọn hắn rất hiếu kì, Kế Ngôn và Khang Bằng Huyên rốt cuộc ai thắng ai thua.Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân dĩ nhiên hi vọng Kế Ngôn thắng.Giả Tôn thì sao, gã lo nếu Khang Bằng Huyên thắng, mình có bị Lữ Thiếu Khanh thu thập không.Một lúc sau, bóng dáng Kế Ngôn xuất hiện ở đây.Bóng dáng màu trắng, phiêu dật như gió, khiến mắt Nhan Hồng Vũ liên tục lóe lên dị sắc.Nàng ta cố kìm chế kích động muốn nhào tới.Giả Tôn sau khi nhìn thấy Kế Ngôn trở về sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.Dáng vẻ này của Kế Ngôn, quần áo ngay cả chút nếp nhăn cũng không có, với Giả Tôn mà nói đây không phải một tin tức tốt.Chẳng lẽ Khang trưởng lão đã đánh không lại hắn i sao?Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Huynh không giết chết hắn à?”Hắn thoáng nhìn Giả Tôn, trong lòng thầm nghĩ, giết tên kia sau này ít nhiều cũng hơi ngại ngùng.Kế Ngôn lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Quá yếu.”Hắn ta không phải dạng hiết sát, hơn nữa hắn ta đoán được Lữ Thiếu Khanh còn định lợi dụng Giả Tôn làm chút chuyện gì đó cho nên không hề hạ tử thủ với Khang Bằng Huyên.Lữ Thiếu Khanh cười khì khì: “Vất vả rồi, tới đây, ăn chút linh đậu.”“Tiểu ny, cho ngươi cơ hội, lột linh đậu cho sư huynh ta.”Nhan Hồng Vũ hơi động lòng, nếu có thể, nàng ta sẽ không ngại.Nhưng Kế Ngôn không thèm để ý, hắn ta tùy tiện tìm một chỗ trên hòn núi giả ngồi xếp bằng xuống, linh khí màu trắng xung quanh tràn ngập,Trong lòng Nhan Hồng Vũ thất vọng, Kế Ngôn trước sau như một, cao ngạo lạnh lùng, hắn ta ngồi xếp bằng trên núi giả, sương trắng quanh quẩn, như là tiên nhân khiến Nhan Hồng Vũ cảm thấy mong muốn của nàng ta không thể thành hiện thực được.Còn Giả Tôn bên này thấy Kế Ngôn trở về, trong lòng gã vô cùng lo lắng.Rốt cuộc Khang trưởng lão như thế nào rồi?Trong lòng gã ngàn vạn suy nghĩ xoay chuyển, cuối cùng gã vẫn cắn răng, lấy hết dũng khí, cả gan nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngao Lương công tử, nơi này không có chuyện gì nữa chứ?”Lữ Thiếu Khanh biết gã muốn nói gì, haizz, vì kế hoạch tiếp theo, đối tốt với gã một chút vậy.Lữ Thiếu Khanh bóc linh đậu, phất tay: “Không có gì, đi thôi.”“Đi xem thử trưởng lão nhà ngươi, ngày mai lại tới đây, ta có chuyện cần tìm ngươi.”Trong lòng Nhan Hồng Vũ thấy kỳ quái, ở nhà người ta, ăn của người ta, ngươi còn muốn làm gì nữa?“Công tử, ngươi tìm hắn còn có chuyện gì?”Lữ Thiếu Khanh lại bóc một hạt linh đậu, thuận miệng nói: “Không phải nói Mạnh cô nương tổ chức cuộc tụ hội gì đó sao?”“Có vẻ tiểu tử này có thiệp mời gì đấy, đi theo hắn chẳng phải có thể tiếp cận được Mạnh cô nương sao?”Trong lòng Nhan Hồng Vũ chấn động, ánh mắt mang thêm vài phần khó tin.Tên này, đây mới là mục đích thật sự của hắn sao?Đã cân nhắc từ sớm rồi?Bắt cóc Giả Tôn không phải đơn giản chỉ để tìm một chỗ ở, tiết kiệm chút linh thạch như vậy, hóa ra hắn còn có dự định này.Lòng dạ sâu như vậy.Nhan Hồng Vũ nhìn Lữ Thiếu Khanh vừa lột linh đậu vừa rung chân, trông như vô lại mà trong lòng không kìm được tăng thêm vài phần kính sợ.Nhưng mà!Hôm sau Giả Tôn tới.Biểu cảm của gã vô cùng khó coi, như nhà có tang.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, hỏi: “Làm sao vậy? Cha ngươi chết sao? Sáng sớm mặt mày đã khó coi vậy rồi.”Trong lòng Giả Tôn vô cùng phẫn nộ, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi như vậy sao?Gã nhìn Kế Ngôn ngồi trên núi giả không nhúc nhích, cắn răng hỏi: “Không phải nói tha cho Khang trưởng lão một mạng sao? Tại sao lại phải giết ông ấy?”Giả Tôn vừa nói ra lời này tất cả mọi người đều kinh ngạc.Kế Ngôn cũng mở to mắt, bình tĩnh nhìn Giả Tôn.Giả Tôn nghênh tiếp ánh mắt Kế Ngôn, ánh mắt Kế Ngôn như kiếm khiến Giả Tôn chịu một cỗ áp lực vô hình.Giả Tôn không dám đối mắt với Kế Ngôn nữa, vội vàng dời mắt đi.Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Huynh giết chết hắn rồi?”Kế Ngôn lắc đầu: “Hắn không chết, không cần thiết giết hắn.”“Huynh đã khiến người ta trọng thương đúng không?” Lữ Thiếu Khanh suy đoán: “Không phải sau khi huynh đi, thương thế của hắn quá nặng, không được chữa trị nên đã chết?”Kế Ngôn phủ nhận điểm này: “Hắn có bị thương, nhưng không đến mức chết.”Lữ Thiếu Khanh gật đầu, Kế Ngôn nói một là một, không cần phải lừa người ta trong chuyện này.Giả Tôn không tin, gã phẫn nộ kêu lên: “Vì sao Khang trưởng lão lại chết? Hơn nữa ngay cả thi thể cũng không tìm được? Ngươi dám làm nhưng không dám nhận sao?”Trong lòng Giả Tôn lẫn lộn các loại cảm xúc, phẫn nộ, sợ hãi...Khang Bằng Huyên chết rồi, thi thể cũng không tìm được. Nếu không phải trong nhà lập tức truyền tin đến thì Giả Tôn gã vẫn chưa hay biết gì.Vì Khang Bằng Huyên chết, thực lực Giả gia vì thế hạ xuống rất nhiều.Không có bất kỳ một gia tộc nào có thể chấp nhận được tổn thất của một Nguyên Anh kỳ vẫn lạc.Lần này Giả gia tổn thất lớn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận