Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1552

Chương 1552Chương 1552
Lữ Thiếu Khanh cũng tính kế để mình thuận lợi đi nhờ thuyền, tiết kiệm một món linh thạch, vô cùng đắc ý.
Lữ Thiếu Khanh đi thuyền miễn phí, vừa lên thuyền đã năm trên cột buồm, uể oải phơi nắng, không hề để ý gì đến những người khác.
Dĩ nhiên việc này khiến người trong đội ngũ hết sức bất mãn.
Ngồi thuyền không trả tiền thì cũng thôi đi, còn cao ngạo như vậy.
Cho nên từ sau khi bắt đầu xuất phát, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
"Hắn là ai vậy?"
"Kiêu ngạo như thế, thật không có lễ phép." "Là người đội trưởng mang về, đừng nói là con riêng của đội trưởng nhé?”
"Cũng khó nói, chút linh thạch của đội trưởng đều tiêu cả trên bụng nữ nhân, không chừng rùng mình một cái, không khống chế được, trúng hồng tâm cũng là bình thường."
"Khốn kiếp, ai dám nói hươu nói vượn, ta xé miệng của các ngươi."
Hét lớn một tiếng, đội trưởng Du Tế của bọn hắn xuất hiện.
Du Tế là một nam nhân trung niên mặt mọc đầy râu, trên thực tế tuổi của hắn ta chưa đến một trăm tuổi, để rây là cố ý khiến mình trông có vẻ thành thục.
Du Tế nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm trên cột buồm, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ở Đôn thành gặp Lữ Thiếu Khanh, đánh cược với Lữ Thiếu Khanh, kết quả bại bởi Lữ Thiếu Khanh, không thể không đáp ứng để Lữ Thiếu Khanh miễn phí ngồi phi thuyền của hắn ta.
Hơn nữa hắn còn đáp ứng không được đưa ra bất kỳ yêu cầu gì đối với Lữ Thiếu Khanh.
Đúng nghĩa thỉnh một vị đại gia về.
Nhưng vị đại gia trước mặt cũng tự giác, không gây thêm phiền phức gì cho bọn hắn.
Ngược lại bởi vì thuyền quá nhỏ, chủ động nằm trên cột buôm.
"Đội trưởng, hắn là ai?" Một âm thanh vang lên sau lưng Du Tế.
Một nam nhân mặc quần áo đen bó sát, ôm một thanh trường đao đi đến bên người Du Tế, nhìn Lữ Thiếu Khanh trên cột buồm, trên mặt mang sát ý nhàn nhạt. "Ta chỉ biết hắn tên Mộc Vĩnh, hoàn toàn không biết những thứ khác."
"Đội trưởng, ngươi không quen người ta tại sao phải đưa lên thuyền?"
Tiếp theo, lại một âm thanh khác vang lên, là giọng nữ hài tử, cũng một thiếu nữ mặc áo đen đi tới bên cạnh, hiếu kì đánh giá Lữ Thiếu Khanh.
Thiếu nữ làn da đen nhánh, thân thể hơi gầy, cũng rất cao, thậm chí còn cao hơn ca ca nàng ta một chút, gần một mét chín.
Hai huynh muội Lục Hắc đứng bên cạnh Du Tế, Du Tế ngược lại lùn nhất trong ba người.
Nam nhân áo đen là cao thủ đứng thứ hai trong thương đội, Lục Hắc, nữ hài tử là muội muội Lục Hắc, Lục Vô Song, cũng là nữ hài tử duy nhất trong đội ngũ, đồng thời cũng nhỏ tuổi nhất. "Khụ khụ." Chuyện đánh cược thua, bị ép để cho người ta quá giang thuyền dĩ nhiên không thể nói ra được, hắn ta ho khan hai tiếng, nói: "Đây không phải là vì thấy một mình hắn đáng thương sao?"
"Dù sao cũng còn chỗ, mang theo hắn cũng không có gì đáng ngại, dù sao cũng đều đi Tiêu thành, tiện tay ấy mà."
"Thu của hắn bao nhiêu tiền phí thuyền?" Lục Vô Song hiếu kì hỏi.
"Khụ khụ." Du Tế lại không kìm được ho khan vài tiếng, bên trong tiếng ho khan mang theo xấu hổ: "Miễn phí."
Sau khi Lục Vô Song nghe xong, vô cùng nghi hoặc, biểu thị hoài nghỉ: "Đội trưởng, cái này không giống cách làm người của ngươi."
"Trước đó ngươi cũng từng mang người lên nhưng mỗi người đều hận không thể thu hết linh thạch trên người bọn hắn."
Lục Hắc rất tán thành với suy nghĩ của muội muội: "Không thích hợp."
"Có gì không thích hợp." Du Tế tức giận: "Đi ra, đi ra, đi làm chuyện của mình đi"
Du Tế không mặt mũi ngồi ở đây nữa, chạy đến đuôi thuyền.
Lục Vô Song rõ ràng hết sức tò mò về Lữ Thiếu Khanh, có lẽ hiếu kì là thiên tính nữ nhân, nàng ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh trên cột buồm, nói thâm: "Nhìn, có vẻ khoảng tầm tuổi ta."
"Nhưng, cảm thấy sức mạnh hình như hơi yếu."
Lục Hắc hắc ôm trường đao, mang theo khinh miệt nói: "Thiên phú của tiểu muội không mấy người có thể so sánh được." "Đợi vài năm nữa, sau khi tích đủ linh thạch cũng sẽ cho muội đi học viện Trung Châu làm sự thính sinh."
Lục Vô Song lắc đầu, không đồng ý với đề nghị này: "Dự thính sinh mắc lắm, linh thạch đều dùng cho ta, đại ca thì sao?"
"Chỉ khi đại ca mạnh lên, chúng ta mới có cơ hội báo thù."
Nhắc đến chuyện báo thù, trong mắt Lục Hắc lộ ra ánh mắt cừu hận: "Chúng †a nhất định sẽ báo thù."
"Ôn ào quá, nói chuyện có thể đi sang một bên được không?”
Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh từ trên truyền xuống.
Lục Hắc nghe vậy giận dữ, trường đao trong tay suýt chút nữa thì ra khỏi vỏ bổ xuống Lữ Thiếu Khanh. Ngồi thuyền miễn phí, ngữ khí còn phách lối như thế?
Lữ Thiếu Khanh kêu lên một tiếng với Lữ Thiếu Khanh bên trên: "Ê, ngươi đến Tiêu thành định làm gì?"
Từ Đốn thành đến Tiêu thành, với tốc độ của chiếc phi thuyền cũ nát này của bọn hắn, chí ít cũng phải tốn ba tháng.
Trên đường có lẽ sẽ gặp phải không ít phiền phức, thậm chí nguy hiểm, người bình thường sẽ rất ít muốn ngồi loại phi thuyền của bọn hẳn.
Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý, không nhìn Lục Vô Song.
Ai, đi ra ngoài bên ngoài, nói ít một chút, cũng có thể bớt trêu chọc phiền phức.
Lục Hắc nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không để ý đến muội muội của mình như vậy lại muốn rút đao đi chém Lữ Thiếu Khanh.
"Tên vô lễ!"
Thế mà dám đối xử với muội muội mình như thế, muốn chết.
"Đi sang một bên, chớ quấy rầy ta!"
Đáng ghét!
Lục Hắc muốn rút đao nhưng Lục Vô Song kéo hắn ta lại: "Ca ca, đừng nóng giận."
Bỗng nhiên, đầu thuyền có người hô †o một tiếng: "Sắp đến núi Đỉnh Tinh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận