Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 558 - Đến Triêu Thành



Chương 558: Đến Triêu ThànhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTừ ngày đó trở đi, Lữ Thiếu Khanh động một chút là đánh hắn ta một trận, từng quyền đến thịt, đánh cho hắn ta đau đến không muốn sống.Mà hết lần này tới lần khác, hắn ta còn không phản kháng được, dù Lữ Thiếu Khanh bảo hắn ta ra tay, dựa vào lực lượng của thân thể hắn ta cũng đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, càng ngày càng làm cho người ta thấy tuyệt vọng.May mắn, hiện tại đã đến Triêu Thành.Hắn ta quyết định, sau khi đến Triêu Thành, trước tiên hắn ta sẽ chạy, cách người này rất xa, cách được bao nhiêu liền cách bấy nhiêu.Tốt nhất là cả đời này cũng không gặp lại.Tên hỗn đản này tuyệt đối là Ma tộc khoác da người, hung tàn vô cùng, ai gặp được hắn, người đó liền gặp vận đen tám đời.Thuyền vừa tới Triêu thành, Quan Đại Ngưu liền không nói hai lời muốn xuống thuyền chạy trốn, hắn ta không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào cả."Chạy cái gì?"Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, cả người Quản Đại Ngưu cứng ngắc: "Ta mới đến, tìm cho ta một chỗ ở."Mẹ nó, ngươi còn muốn bám vào ta?Quản Đại Ngưu nổi giận, hắn ta chỉ vào nơi này, nói: "Ngươi đậu thuyền ở nơi này, ngươi ở trên thuyền không được sao?"Ta không phải cha ngươi, cũng không phải mẹ ngươi, còn muốn ta quản việc ăn uống vệ sinh của ngươi?"Làm phản sao, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta?"Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, Quản Đại Ngưu lập tức lùi lại hai bước, sợ hãi nhìn Lữ Thiếu Khanh.Mấy ngày nay, Lữ Thiếu Khanh động một chút là đánh hắn ta, thật khiến hắn ta sợ hãi.Quản Đại Ngưu oan ức muốn chết, đến bây giờ hắn ta cũng không biết tại sao lại đắc tội với Lữ thiếu khanh. Chẳng lẽ là ghen tị ta đẹp trai hơn hắn sao?Quản Đại Ngưu oan ức chỉ vào bến tàu nơi phi chu neo đậu nói: "Ở chỗ này cũng rất tốt mà."Lữ Thiếu Khanh khó chịu nhìn chằm chằm hắn: "Một ngày mất ba trăm viên linh thạch làm phí đỗ xe, ngươi trả cho ta sao?"Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, muốn giao linh thạch sao, đánh chết hắn cũng sẽ không đưa, hắn không coi tiền như rác đâu.Quản Đại Ngưu ngây ngẩn cả người: "Sao lại mắc như vậy? Không phải một trăm một ngày sao?"Lữ Thiếu Khanh hừ nói: "Ngươi không phát hiện nơi này có nhiều người sao?"Thần thức Lữ Thiếu Khanh đảo qua, nghe lén một phen liền biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.Theo thời gian trôi qua, tin tức bên Thiên Cung Môn cũng không giấu được, để mọi người biết chỗ Ma tộc xuất hiện, nơi này là một trong những thành trì cách địa điểm Ma tộc xuất hiện gần nhất, vô số tu sĩ chen chúc nhau mà đến, do đó làm cho nhân số Triêu Thành tăng vọt.Dù sao truyền thuyết Ma tộc mấy ngàn năm lại xuất hiện, khiến rất nhiều lòng hiếu kỳ bùng nổ.Tất cả đều vọt tới nơi này, muốn xem Ma tộc rốt cuộc trông như thế nào.Về phần Ma tộc đáng sợ ra sao, không ai để ý, sự đáng sợ ấy chỉ được ghi lại ở trên điển tịch, người ở thời đại này còn chưa từng tự mình trải qua sự kinh khủng của Ma tộc.Cho nên số người ở Triêu Thành càng khoa trương hơn so với ở Hứa Thành lúc trước.Lữ Thiếu Khanh muốn tìm một chỗ ở lại, đã là chuyện không thể nào.Đương nhiên, loại chuyện đau đầu này, hắn lại ngựa quen đường cũ dựa vào Quản Đại Ngưu thôi.Lữ Thiếu Khanh không có ý thông cảm cho Quản Đại Ngưu, hung thần ác bá nói: "Dẫn ta đến chỗ ngươi ở, sắp xếp cho ta một chỗ ở, nếu không hiện tại ta liền đánh chết ngươi."Gặp thổ phỉ, có lý cũng không nói được.Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt, không tình không nguyện, cuối cùng vẫn mang theo Lữ Thiếu Khanh đến chỗ hắn ta ở.Lữ Thiếu Khanh đi tới chỗ Quản Đại Ngưu ở, đó là một căn nhà có sân nhỏ.Trong thành trì như Triêu Thành mà có một căn nhà của riêng mình, còn là nhà có sân.Lữ Thiếu Khanh tấm tắc khen ngợi: "Không ngờ, tiểu tử này thật đúng là có tiền. Hai mươi vạn linh thạch của ta đâu? Khi nào thì đưa cho ta?"Quản Đại Ngưu giải thích một câu: "Nơi này không phải của ta, xem như là của môn phái, chẳng qua là cho ta ở thôi."Căn nhà này nếu cầm đi bán, ít nhất cũng phải được mấy trăm vạn viên linh thạch, Quản Đại Ngưu còn chưa có lợi hại như vậy.Lữ Thiếu Khanh lại suy đoán thêm vài phần: "Xem ra thân phận tiểu tử ngươi không đơn giản."Tim Quản Đại Ngưu nhảy dựng, tên hỗn đản này nhạy bén như vậy sao?Hắn ta vội vàng cười, chuyển đề tài này đi.“Công tử, ngươi ở chỗ này đi, ta, ta còn có một số việc phải đi làm..."Sau khi nói xong, hắn ta vội vàng rời khỏi nơi này, bóng dáng mập mạp có vài phần chật vật chạy trốn.Lữ Thiếu Khanh dạo qua một vòng, rất hài lòng với hoàn cảnh nơi này.Một khoảng sân nhỏ, phía sau có mấy gian phòng, càng khó có được là nơi này rời xa trung tâm thành, cũng coi như yên tĩnh.Lữ Thiếu Khanh gật đầu, thấp giọng tự nói: "Ở lại đây một thời gian, hiện tại bên ngoài Ma tộc ồn ào huyên náo, qua vài ngày nữa hãy đi. Tranh thủ trong khoảng thời gian này tăng thực lực lên rồi nói sau. Thật sự là đau đầu muốn chết, đồ Đại sư huynh nhị hóa (1)..."(1) là một từ không những dùng để mắng người, mà còn dùng để chỉ những người thường có những chỉ số thông minh thấp và luôn làm những chuyện ngốc nghếch, hoặc chỉ một số người không biết tự lượng sức mình mà luôn tỏ ra ta đây anh hùng, lúc nào cũng hăng máu vịt...Lữ Thiếu Khanh mang theo Kế Ngôn đi đến dãy núi Tù Hồn, tác dụng của Kế Ngôn là làm tay chân, hiện tại tay chân này không đáng tin, nửa đường chạy mất.Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể một mình đi trước, nhưng không cần nghĩ cũng biết nơi đó khẳng định nguy hiểm trùng trùng.Lữ Thiếu Khanh quyết định phải tăng cường thực lực một chút rồi mới đi, nếu không đi đến chính là tặng đầu người.Lữ Thiếu Khanh bước chậm trong sân, vật liệu xuất hiện trong tay, đồng thời không ngừng ném ra, thoạt nhìn vô cùng tùy ý thoải mái.Dưới chân là ánh sáng trắng liên tục lóe ra, vô số trận văn thoáng hiện, sau đó chìm xuống mặt đất không thấy bất kỳ động tĩnh gì.Nhưng nếu có người ở đây, nhất định có thể cảm nhận được sự thay đổi xung quanh.Vì bảo đảm an toàn, Lữ Thiếu Khanh đang bố trí các loại trận pháp và cấm chế, phòng ngừa có người tự tiện xông vào.Người đến Triêu Thành ngư long hỗn tạp, tốt, xấu, loại nào cũng có.Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn có người tới quấy rầy hắn tu luyện.Thật lâu sau, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, vỗ vỗ tay: "Được rồi, trong khoảng thời gian kế tiếp, ở chỗ này làm trạch nam đi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận